Sau khi lễ phong hậu diễn ra nửa tháng, Đại Lý Tự vẫn không thể tra ra người đứng sau vụ hành thích kia.
Triệu Duẫn Chi bạo phát một lúc sau đó đi tới Phượng Nguyệt cung, thì thấy Hoàng Hậu của hắn đang nằm ở trên giường xem thoại bản, đại khái là nhìn thấy được chuyện thú vị, che miệng cười khúc khích đến mức nước mắt cũng chảy ra.
Hắn bất đắc dĩ mà thở dài, sau đó đi tới gần lấy đi thoại bản trong tay Tô Lê , "Ta nói bao nhiêu lần rồi, không được vừa nằm vừa đọc sách, không tốt cho mắt của nàng."
Tô Lê ngồi dậy cả người đều dựa hẳn vào trong lòng ngực của hắn ,"Nằm rất thoải mái không phải sao."
Triệu Duẫn Chi ôm nàng ngồi dậy, "Thật là, không có biện pháp với nàng mà."
"Đúng rồi Duẫn Chi, chuyện về tên thích khách kia vẫn không có tiến triển à." Tô Lê bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.
Nhắc tới việc này sắc mặt Triệu Duẫn Chi liền trầm xuống, "Hắn ta miệng thực chặt, vô luận như thế nào cũng không chịu khai cung ."
"Chàng đừng vội" Tô Lê nói, "Ta muốn gặp hắn ta, nói không chừng là ngươi trước kia quen biết thì sao?"
"Nói ngốc cái gì đó," Triệu Duẫn Chi sờ sờ đầu nàng, "Tên thích khách này địa vị không ít, giết qua không ít người có quyền cao chức trọng, nàng sao có thể quen biết được."
"Ai biết được, chàng đưa ta đi gặp y đi." Tô Lê chớp mắt, ra vẻ bán manh.
Triệu Duẫn Chi quả nhiên bị chọc cho cười, "Đi thì cũng có thể, bất quá Đại Lý Tự là nhà tù rất dơ bẩn, nàng có khả năng chịu được không?"
Tô Lê gật gật đầu, "Đương nhiên, chàng phải biết rằng lần đầu gặp mặt của chúng ta là khi ta ở trong bùn đất nhảy ra mà."
Triệu Duẫn Chi chỉ phải đáp ứng, "Gần đây trên triều đình nhiều chuyện phức tạp, ta không thể đi theo nàng được, ta sẽ phái nhiều người đi theo bảo vệ cho nàng."
"Duẫn Chi là tốt nhất." Tô Lê ngẩng đầu hôn lên cằm hắn, cười tủm tỉm nói.
Bên trong nhà tù Đại Lý Tự, thích khách Ngô Mệnh bị giam giữ hôm nay lại bị thẩm vấn. Hắn ta nhìn nhóm thủ vệ dùng xích sắt trói hắn ta lại với vẻ mặt đề phòng, sau đó đưa hắn ta đi ra ngoài.
Ngô Mệnh lạnh lùng cười, "Đại nhân của các ngươi lại muốn chơi trò gì vậy? Ha hả, vô luận hắn làm gì, lão tử đều sẽ không nói."
"Ít nói nhảm đi." Thủ vệ đá một chân của y, hung tợn nói.
Ngô Mệnh tưởng rằng lại là Đại Lý Tự Khanh tới thẩm vấn, không nghĩ lại bị thủ vệ rẽ trái rẽ phải dẫn đi đến mảnh đất sạch sẽ trong nhà tù, sau đó đem hắn ta khóa ở trên giá.
Trong chốc lát, hắn ta liền nhìn thấy một người quen thuộc.
"Nhìn thấy ta bộ dạng êm đẹp rất kinh ngạc sao?" Tô Lê nhướng mày, nói.
"Hoàng Hậu nương nương?" Ngô Mệnh cười lạnh, "Lúc ấy không thể giết ngươi chết, thật là làm ta tiếc nuối."
Thủ vệ phía sau Tô Lê vừa nghe thấy lời này liền muốn tiến lên, lại bị nàng xua tay ngăn cản.
"Các ngươi đều lui xuống đi, ta sẽ có biện pháp làm hắn ta tự khai cung."
"Nương nương, đạo tặc này cực kì hung ác, thuộc hạ không dám rời đi."
ánh mắt Tô Lê lạnh xuống, "Hắn đã bị khóa rồi còn có thể làm gì? Đi xuống."
Thấy Tô Lê tức giận, những người khác cũng chỉ có thể rời khỏi nhà tù, đứng canh ngoài cửa.
"Nương nương đây là có ý gì?" Ngô Mệnh nhíu nhíu mày, hắn ta theo bản năng cảm thấy người nhìn như tinh tế nhu nhược trước mắt này rất khó đối phó.
Tô Lê nhoẻn miệng cười, hạ giọng nói: "Không biết các hạ có quen biết Quý Tam Vương phi không?"
"Không biết người nương nương nói đến là người phương nào?" Ngô Mệnh trong lòng cả kinh, trên mặt lại không hề biểu hiện ra ngoài.
"Nga, ý của ngươi là không không hề quen biết ?" vẻ mặt Tô Lê nhàn nhạt, nửa thật nửa giả nói "Nàng ta thật ra là đồ nịnh nọt, vì muốn lên làm Vương phi mà không từ thủ đoạn, thậm chí còn muốn giết bổn cung. May mắn bổn cung mạng lớn được người cứu, nếu không thì nàng ta cũng không cần phải làm phiền ngươi ra tay ám sát ta đâu."
"Thắng làm vua thua làm giặc, đây chỉ là do một mình ngài nói mà thôi." Ngô Mệnh không phản bác cũng không thừa nhận.
[ Ký chủ, người này khó đối phó nga. ]2333 chớp cánh, nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận