Tô Lê tuy rằng có bị thương, nhưng không nghiêm trọng lắm, vì thế ba ngày sau lễ phong hậu vẫn cử hành như thường.
Biết được tin tức này Quý Tình Tình tức đến mức bẻ cong cả cây trâm bạc. Thích khách kia là do ả đã từng đã cứu được, vẫn luôn đối với ả mến mộ không thôi, vì thế ả liền sử khổ nhục kế cộng thêm mỹ nhân kế, thích khách kia liền ngu ngốc mà vào cung. Ả cho rằng bằng năng lực của y, Tô Lê cho dù bất tử cũng sẽ bị trọng thương, nào ngờ thích khách bị bắt không nói, Tô Lê lại chẳng xảy ra chuyện gì.
Xem ra ả đã xem nhẹ thủ vệ hoàng cung rồi, bây giờ chỉ có thể hy vọng tên thích khách kia ngàn vạn đừng khai ra ả thôi......
Quý Tình Tình dùng khăn tay gói lại cây trâm cong kia đặt ở ngăn cuối của hộp trang sức. Sau đó lấy ra một bộ trang sức nạm ngọc bích cài lên tóc. Gần đây Triệu Du Trác đích xác bắt đầu chậm rãi thích ả ta, cho nên trang sức, váy áo của ả cũng trở nên diễm lệ và xa hoa, khiến ả trông rặng rỡ hẳn lên.
"Tình Tình, nên tiến cung rồi." Triệu Du Trác đẩy cửa mà vào, trên mặt không rõ ý tứ. Một mặt hắn ta thật không muốn gặp lại kẻ đầu sỏ khiến cho mặt mũi vương phủ bị ném đi, mặt khác, khi nghĩ đến Hoàng Đế lại muốn cưới người mà hắn ta không cần, khiến trong lòng hắn ta lại sinh ra tia sung sướng.
"Vương gia, thiếp đã chuẩn bị xong." Quý Tình Tình đứng dậy hướng hắn ta hơi hơi mỉm cười.
Triệu Du Trác thấy ả ta trang điểm đến xinh đẹp, trên mặt cũng lộ ra nét tươi cười, Vương phi hắn ta thật sự lớn lên rất tốt, mang ra ngoài cũng có mặt mũi.
Trong hoàng cung, Tô Lê mặc cung trang phức tạp , tùy ý để ma ma búi tóc, đeo một đống trang sức trên tóc.
"Nương nương hôm nay thật xinh đẹp a." Tước Nhi ở một bên hầu hạ, nhịn không được khen ngợi.
Tô Lê cong môi cười, khuôn mặt liền trở nên phong tình, "Phải không? Hay là làm tóc thấp xuống một chút."
"Nương nương không cho người nói như vậy." Sơ ma ma là lão nhân trong cung , tay nghề cực kỳ tốt, cũng rất được Tô Lê coi trọng. Bà chậm rì rì mà nói: "Hôm nay là đại hỉ của ngài, trang điểm long trọng một chút mới tốt."
Tô Lê hơi gật gật đầu, "Ta biết rồi. Về sau còn phải nhờ ma ma làm cho ta những búi tóc đẹp hơn nữa a."
"Được, được." Ma ma liên tục gật đầu, bà thật thích vị này nương nương này, trong hoàng cung thật lâu rồi không xuất hiện nữ tử có sức sống như vậy, làm bà đã già nua thể xác nhưng tâm hồn tựa như được sống lại.
Ngoài điện, quan lại khoanh tay lập với hai sườn, Quý Tình Tình cùng một nữ quyến đứng ở sau, nên không thể nhìn thấy cái gì, chỉ phải nhẫn nại chờ đợi.
Giờ lành đến, Tô Lê trên người mặc chính là lễ phục nghi thức màu đỏ Thải Phượng, đầu đội mũ phượng chạm khắc thêm sáu con rồng, chậm rãi mà đi đến. Nàng đi thong dong, làn váy thật dài uốn lượn theo sau.
Triệu Du Trác ngước mắt thoáng nhìn, nhìn thấy nữ tử thanh diễm tuyệt trần đi qua trước mặt y, liền ngẩn người. Lúc trước tới nháo, hắn ta chỉ cảm thấy phiền chán, lại là không biết rằng nàng là mỹ nhân tuyệt sắc, khó trách Triệu Duẫn Chi cũng khăng khăng muốn phong nàng làm hậu. Vẻ đẹp của nàng so với trời và trăng còn có phần hơn, hôm nay Quý Tình Tình cũng mặc màu đỏ nhạt in hoa, bướm lên váy thế nhưng khi so với nàng chỉ như ánh sáng của đom đóm mà thôi.
Hắn ta áp xuống cảm xúc, cung kính mà cúi đầu, không hề nhìn xem sự vật quanh mình nữa. Nội tâm lại có một thanh âm đang nói: "Nếu lúc trước y cưới được người này thì......"
Nhưng mà, hắn ta đã không có cơ hội nữa, hơn nữa để tránh bị nghi ngờ, nên hắn còn phải cách thật xa nàng.
Sắc phong đọc chiếu sắc phong xong, Tô Lê liền nghe được âm thanh nhắc nhở bên tai của hệ thống. Nhiệm vụ chủ tuyến hoàn thành, nhưng nàng còn cần phải hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, cho nên nàng được ở thế giới này thêm nửa năm nữa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận