Nguyên chủ sau khi tiến vào phủ của Quý gia, Quý Toàn Phong giả làm người tốt chiếu cố nguyên chủ, làm cho nàng mất cảnh giác rồi sau đó đuổi nguyên chủ đi đưa nàng đến làm nha hoàn, khiến cho nàng tứ cố vô thân. Chờ khi sắp đến hôn lễ vào mấy ngày hôm trước, ông ta liền bức bách Ân Lạc Yểu lấy ra tín vật đính ước với Tam Vương gia , hơn nữa còn kêu người đưa nàng đến biệt trang của hạ nhân.
Ân Lạc Yểu là đại tiểu thư mười ngón không dính nước , tự nhiên không thể chịu đựng được loại này làm nhục, không qua mấy năm liền buồn bực mà chết.
Mà nữ chính Quý Tình Tình nguyên bản cũng không muốn gả cho Tam Vương gia, nhưng hôn kỳ đã gần đến, Ân Lạc Yểu lại không biết tung tích, vì để Quý gia không bị Tam Vương gia giận chó đánh mèo, nàng ta chỉ đành phải gả thành Vương phi. Từ đó bắt đầu cùng nam chính ồn ào nhốn nháo, xảy ra chuyện gì liền chạy về nhà mẹ đẻ sau đó dần dần cùng nam chính phu thê tình thâm, trong thời gian một năm . Mà một năm sau, chuyện gả của Quý Tình Tình sự tình bị tố giác nhưng khi đó nam chính đã đối nàng ta rễ tình đâm sâu, cũng không muốn có nữ nhân khác ở giữa hai người bọn họ, tự nhiên là lựa chọn dấu diếm. Vì thế, trong nguyên văn Tam Vương phi Ân Lạc Yểu vô duyên vô cớ mà chôn vùi vận mệnh của chính mình, thật đáng buồn chăng?
[ Ân Lạc Yểu là người ở Giang Nam, nữ chính là người ở kinh thành, khẩu âm nói chuyện không thể nào giống nhau được , nam chính cư nhiên cũng không nhận thấy được à? ] Tô Lê nghi hoặc hỏi.
[ loại này chi tiết liền không cần để ý , ký chủ bây giờ phải làm như thế nào để nghịch tập đây? ] 2333 lấy lòng mà cọ vào mặt nàng, nói.
[ hiện tại nữ chính cùng nam chính thành thân rồi sao? ] Tô Lê tỉnh lại vào thời điểm này hẳn là lúc Quý Toàn Phong cho người bắt đem nàng đi, chỉ là không biết nơi này tới biệt trang có còn xa lắm không, đã ở trên đường mấy ngày rồi.
[ ký chủ yên tâm, thời gian nam nữ chính thành thân còn có hai ngày, nếu cưỡi ngựa lời nói có thì liền có thể đuổi tới. ]
[ yên tâm cái con khỉ, con ngựa duy nhất đã kéo xe chạy mất rồi, hiện tại trong rừng núi hoang vắng này lấy đâu ra ngựa hả? ] Tô Lê trừng mắt nhìn nó một cái, sau đó để cho hả giận nàng vừa đi vừa phất tay áo .
"Phía trước là người nào?"
Phía sau bỗng nhiên vang lên giọng của một nam nhân, Tô Lê đang ngồi xổm xuống giặt trắng quần áo không khỏi kinh ngạc, vì thế liền quay đầu nhìn lại, là một vị công tử mặc cẩm y và người hầu của hắn, người vừa mới hỏi chuyện đó là người hầu kia.
Tô Lê nghiêng đầu, đang nghe 2333 nhắc nhở , liền đứng dậy hỏi: "Các ngươi là ai?"
"Cô nương ngươi như thế nào mà......" Cẩm y công tử sau khi thấy nàng đứng lên, bỗng nhiên sắc mặt đỏ lên, mà người hầu kia đã cúi đầu không hề nhìn nàng.
Tô Lê nghi hoặc mà nhìn lại chính mình, chỉ thấy nàng lúc này đang mặc áo trong bằng lụa, lại không cẩn thận dính lên chút nước liền dính vào cơ thể , phác hoạ ra đường cong thân thể lả lướt hấp dẫn .
Nơi này là cổ đại!
Nàng chỉ mặc một lớp áo trong, còn bị nước dính vào áo!
Trời ạ!
Tô Lê vội vàng dùng áo ngoài bằng vải bố ướt đẫm che lên bản thân, trên mặt còn hiện lên một vạt ửng đỏ, la lớn: "Không được nhìn!"
Cẩm y công tử cũng như cảm thấy xấu hổ, liền quay người ra sau. Sau đó đưa tới cho Tô Lê áo choàng bằng gấm nói: "Áo ngoài của cô nương đã bị ướt nếu cứ mặc lại sẽ dễ gây ra phong hàn, nếu cô nương không ngại áo choàng đã dùng rồi của tại hạ thì xin hãy nhận lấy đi."
Tô Lê suy nghĩ một chút, thời tiết hiện tại tuy không tính là lạnh, nhưng mặc quần áo ướt thì sẽ dễ dàng cảm lạnh, hơn nữa ở cổ đại sinh bệnh cũng thực phiền toái, liền đáp ứng luôn.
"Cảm ơn công tử." Tô Lê dùng áo choàng đem cả người mình bọc lại, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ khả ái. Nguyên chủ được nuôi lớn khá tốt, da dẻ trắng trẻo mịn màng, còn có thân hình hoàn mĩ, bộ dáng này thật xinh đẹp.
"Cô nương không cần khách khí. Tại hạ Triệu Duẫn Chi, không biết vì sao cô nương lại lẻ loi một mình tại vùng hoang vu dã ngoại này, thật là quá mức nguy hiểm." Triệu Duẫn Chi hỏi. Hắn thấy áo trong của cô là dùng lụa trắng quý báu mà áo ngoài lại là vải thô dùng cho hạ nhân, trong lòng có vài phần tò mò.
Đâu biết được khi vừa mới hỏi vấn đề này, tiểu cô nương trước mắt vành mắt đã đỏ lên, nước mắt như trân châu rơi xuống.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận