"Thất Thất." thanh âm Phong Ý có chút khàn khàn, khuôn mặt ngượng ngùng của tình nhân là mê dược tốt nhất , hắn cảm thấy mình có chút miệng đắng lưỡi khô.
"Ngũ gia......" Tô Lê ngẩn đầu lên nhìn hắn, tựa như bị cảm xúc quá rõ ràng trong mắt hắn dọa cho hoảng sợ, lập tức lui về phía sau một chút.
Phong Ý đem cả người cô và chăn cùng ôm vào trong ngực, sau đó nhịn không được mà hôn lên môi và vành tai trắng nõn trở nên ửng đỏ của cô.
......
Mắt thấy tay hắn đã đưa tới trước ngực cô, Tô Lê rốt cuộc cũng hồi thần giống lại, nước mắt trên mi tràn ra "Ngũ gia, dừng tay lại......"
Phong Ý thấy cô có chút không thích hợp, liền buông Tô Lê ra "Làm sao vậy?"
"Đau......" thanh âm Tô Lê lúc này tựa như một con mèo nhỏ bị ủy khuất , bị Tô Lê mang theo ý đôi mắt ẩm ướt nhìn, Phong Ý lại có chút ngo ngoe rục rịch. Nhưng hắn rốt cuộc vẫn tự khống chế lại bản thân , thấy cô như vậy, liền dịu dàng hỏi: "Nơi nào đau? Tôi giúp em nhìn xem."
"Trên lưng đau." Tô Lê đầu dựa vào trên vai Phong Ý, thấp giọng nói.
Phong Ý dừng một chút, trong lòng nhất thời có chút áy náy "Xin lỗi, tôi nhất thời không nhịn được......"
Tô Lê nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Ngũ gia, cảm ơn anh đã tới cứu em ."
"Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi, thì hãy nhanh khỏe lên, sau đó quên đi Phong Ngự, ở với tôi cùng bên nhau." Phong Ý nghiêng đầu lại hôn lên vành tai Tô Lê, nói.
"Ừm ." Tô Lê gật đầu, sau đó thử thăm dò tiến lại gần rồi chạm nhẹ lên khóe miệng của hắn , rồi vội vàng rụt trở về.
Phong Ý thấy cô chủ động, trong lòng đang cảm thấy không an toàn liền bị niềm vui sướng thay thế, hắn trân trọng mà đem người một lần nữa ôm vào trong lòng ngực, "Thất Thất, em tốt như vậy, vì việc gì lại đi thích thằng nhãi con Phong Ngự đâu? Em thích tôi đi, tôi sẽ đối xử với em thật tốt."
Tâm của Tô Lê giờ phút này cũng mềm thành một mảnh, cô thật sự cảm nhận được tình ý của Phong Ý, chân thành tha thiết mà mềm mại. Như vậy một nhân vật oai phong một cõi , ở trước mặt tình yêu của mình, liền như tiểu hài tử muốn ăn đường giống nhau, thuần chí như vậy, nếu là Lục Thất trong nguyên tác cũng không thể chống cự được đi.
Trong phòng bệnh hai người nằm tâm sự với nhau tình ý miên man, bên ngoài phòng bệnh Lục Kỳ liền có chút bất đắc dĩ. Cậu chỉ muốn nhìn chị của cậu một chút thôi, lại bị bảo tiêu trước cửa ngăn cản, nói là không thể quấy rầy.
Không thể quấy rầy? Không thể quấy rầy cái gì? nội tâm Lục Kỳ muốn hỏng mất, Phong Ngũ gia đã ở bên trong ngây người thật lâu rồi sao, đây là muốn đem chị của cậu ăn sạch rồi mới nói sao?
Bảo tiêu nhìn Lục Kỳ cùng ruồi nhặng thật giống nhau trước phòng đi qua đi lại loạn lên, cũng có chút nhìn không được "Lục tiểu thiếu gia, cậu có thể đừng ở chỗ này đi bộ được không? Cậu trên người cũng có vết thương đấy, nhanh về phòng bệnh nghỉ ngơi đi."
"Không được, tôi muốn ở chỗ này chờ, ngũ gia của các ngươi rốt cuộc khi nào mới đi ra!" Lục Kỳ tức giận mà nhìn theo bảo tiêu.
"Việc đó nói không chừng, ngũ gia của chúng ta thân cường thể tráng, có thể bây giờ đang còn làm việc a " Đây là bảo tiêu thường trực đi theo Phong Ý, tự nhiên là nhìn ra được boss nhà hắn đối với Tô Lê có ý tứ, giờ phút này càng là kiên định mà thủ cửa vì mưu phúc lợi của boss nhà mình , kiên quyết không cho người không liên quan đi vào quấy rầy. Nếu là ngũ gia ở bên trong làm xong chuyện này, nói không chừng hắn ta còn có thể lấy thêm tiền thưởng gì đó nữa.
Vì thế bảo tiêu tiên sinh hướng ở giữa cửa phòng bệnh mà đứng , giống một tòa tháp đứng sừng sững ở đó, lời lẽ chính đáng mà nhìn Lục Kỳ nói: "Mời cậu hãy trở về đi, tôi sẽ không để cậu đi vào!"
Lục Kỳ: Mẹ thiểu năng trí tuệ! Tức giận nha nhưng vẫn duy trì mỉm cười, rốt cuộc là đánh không lại cái tên to con này a ! Bây giờ phải về tìm dược để hạ gục tên to con này cái đã !
Lục Kỳ hừ một tiếng, thở phì phò mà đi về phòng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận