Trong cửa hàng hệ thống quả nhiên đều là cực phẩm, Tô Lê dễ như trở bàn tay mà dùng chìa khóa mở cửa, sau đó dùng an hồn tán bắn ra ba người canh trước cửa. Cùng lúc đó, 2333 cũng lợi dụng ưu thế của chính mình dễ như trở bàn tay mà che hết cameras trong nhà xưởng .
[ Lục Kỳ ở đâu? Dẫn đường đi! ] Tô Lê đem ba người canh trước cửa phòng cô kéo vào trong phòng rồi đóng cửa lại, sau đó nhìn 2333 nói.
2333 nhỏ như một đốt ngón tay bay tới trước chỉ đường [ Ta cùng tới. ]
Địa hình tầng hầm ngầm của nhà xưởng vô cùng phức tạp, Tô Lê như một con diều hâu nhẹ nhàng đi xuyên qua ở khúc cua hành lang gấp khúc. Dễ như trở bàn tay mà tránh đi người tuần tra , Tô Lê đã gần tới phòng nhốt Lục Kỳ .
Năm người cố thủ ở cửa, người nào cũng là thân cường thể tráng, là thủ hạ quan trọng của Phong Ngự. Bọn họ cảnh giác mà nhìn bốn phía, một chút gió có thổi liền kinh động. Tô Lê nhìn an hồn tán trên tay mình là số bột còn dư lại trong kia bình, nhẹ nhàng nhăn nhăn mày, cuối cùng vẫn là quyết định thả lên. Đồ vật trong cửa hàng hệ thống một ngày chỉ có thể đổi hai lần, đợi lát nữa cứu Lục Kỳ ra còn phải ứng phó với mấy người trên tầng kia, nếu đến lúc đó có an hồn tán nói sẽ nhẹ nhàng hơn một ít.
Tô Lê nhẹ nhàng mà rút ra con dao quân dụng Thụy Sĩ bên hông ra , sau đó đem chính mình ẩn nấp ở trong bóng tối. Cô lúc nảy đã bị Trình Cửu lấy mất cây côn co duỗi rồi, may mắn cô ta không phát hiện cô có mang theo con dao quân dụng này, nếu không tình huống đối với cô sẽ càng bất lợi hơn.
Mũi chân cô nhẹ điểm, như một con thằn lằn dán sát người lên tường, sau đó lặng yên không một tiếng động mà bò trên trần nhà tới đỉnh đầu của đám người đang trông coi.
Trong phút chốc, Tô Lê liền làm cho người liền hôn mê, sau đó lưỡi đao chợt lóe đâm vào bụng một người khác.
"Lục Thất! Cô muốn làm gì!" Có người nhận ra, liền cao giọng hô.
Tô Lê mặt không biểu cảm, trực tiếp đi lên tấn công, những người này đều là người được Phong Ngự tỉ mỉ bồi dưỡng, cô ứng phó mới có chút đã hết sức, mà hai người đang đi tuần tra cũng đã tới rồi nơi này, nhìn đến nơi này một mảnh hỗn loạn cũng gia nhập chiến đấu. Tô Lê xuống tay càng thêm không lưu tình, rốt cuộc đem tất cả mọi người giết chết.
[ Ký chủ thật giỏi ! ]2333 ở một bên vỗ tay.
[ Câm miệng. ] Tô Lê không vui mà liếc nó một cái, thể lực đã tiêu hao nhiều điểm, cô cũng bị nhiều vết thương nhẹ, hơn nữa ở trên còn có 20 người nữa không thể nào đối phó hết, cô không khỏi có chút táo bạo. Mở cửa ra, Tô Lê nhìn thấy Lục Kỳ vẫn bị treo như cũ , thấy trong lòng có một trận đau.
"Tiểu Kỳ, tiểu Kỳ, tỉnh tỉnh." Tô Lê nâng mặt Lục Kỳ lên thấy hắn mắt sưng mũi tím, nhẹ giọng kêu
"Chị......" Lục Kỳ mơ mơ màng màng mà mở bừng mắt, gặp được Tô Lê, có chút nóng nảy, "Chị sao chị lại ở đây, cũng là bị bọn họ bắt tới sao?"
"Chị là tới cứu em, em đừng nhiều lời nữa, trước tiên chị sẽ thả em xuống dưới." Tô Lê ôn hòa mà xoa xoa tóc của Lục Kỳ, lại sờ để cắt dây trói ở tay cho hắn.
Đem Lục Kỳ thả xuống sau, Lục Kỳ cả người mềm đi đứng thẳng lên còn không xong chứ đừng nói là di chuyển "Chị , chị làm như vậy thật quá mạo hiểm, chị đi nhanh đi, bằng không tý nửa cả hai chúng ta đều đi không được."
"Lục Kỳ em không thể lại ở lại nơi này, em là em trai duy nhất của chị cho dù có chết chị cũng sẽ cứu em ra ngoài." Tô Lê lại cùng cửa hàng hệ thống đổi một lọ thuốc trị thương, bắt hắn ăn xuống.
Lục Kỳ lúc đầu cả người vô lực, miệng vết thương đau đớn không ngừng, sau khi ăn dược một lúc sau, tự nhiên cảm thấy có lại sức lực, miệng vết thương cũng không đau như vậy nữa [ Đây là dược gì vậy hiệu quả thật tốt. ]
[ Thuốc trị thương này rất quý, hiệu quả đương nhiên tốt có thể nhanh chóng khôi phục 40% sinh mệnh đấy ! ]2333 đắc ý mà bổ sung, chỉ tiếc Lục Kỳ không thể nghe thấy được.
"Chúng ta nhanh đi thôi, không thể chậm trễ thời gian thêm nữa ." Tô Lê thấy Lục Kỳ đã có chuyển biến tốt hơn , liền đem hắn đỡ lên
"Trên tầng còn có 20 người thủ, tầng hầm ngầm này muốn đi thông lên tầng thượng thì chỉ có một cái đường duy nhất hơn nữa cửa đi ra còn khá xa, cho nên nếu như cũ sẽ rất nguy hiểm. Tiểu Kỳ, đợi lát nữa vô luận chị làm cái gì em cũng không cần hoài nghi, biết không?"
"Được ." Lục Kỳ gật đầu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận