Nghe vậy Tô Lê trên mặt ngăn không được châm biếm, "Đây là ý của cô hay là ý của thiếu gia ?"
"Ai mà không biết địa vị của cô ở trước mặt thiếu gia chứ , tôi sẽ dám tự mình hạ lệnh sao?" Trình Cửu lắc đầu, trên mặt tươi cười càng thêm châm chọc, "Thiếu gia là dạng người gì cô còn không rõ ràng hơn tôi sao?"
Tô Lê giơ tay che lại đôi mắt, sợ sẽ nhịn không được mà rơi lệ,cô hít một hơi thật sâu, "Đúng vậy, tôi sao có thể không biết hắn là dạng gì người chứ? Thiếu gia hắn, căn bản không bao giờ muốn bị phản bội."
Năm đó, Phong Ngự mới chỉ có 8 tuổi, liền một đao đâm chết bảo mẫu trộm đồ muốn trốn đi, máu bắn khắp người hắn ta, mà hắn ta lại chỉ thong thả ung dung mà bỏ đi cái áo khoác, sau đó phân phó bảo tiêu đi xử lý thi thể. Phong Ý nói không sai, hắn là một con sói tàn nhẫn độc ác, không chấp nhận người nào nửa điểm phản bội hắn, người như vậy, người như thế làm sao sẽ giữ lại tính mạng của Lục Kỳ được?
"Cô biết được như vậy thì tốt ." Một thanh âm quen thuộc truyền đến, Phong Ngự từ ngoài cửa bước vào hắn thong thả ung dung mà ngồi xuống vị trí thượng đầu, ánh mắt dừng ở trên người Tô Lê , "Em trai cô hiện tại đang ở tầng hầm trong tòa nhà này cô nên tự biết tiếp theo nên làm như thế nào chứ."
"Thiếu gia......" Tô Lê ngơ ngẩn mà nhìn lên mặt hắn, mấy ngày không thấy khuôn mặt hắn tựa hồ lại lạnh lùng không ít, ánh mắt của hắn càng thêm lạnh băng, làm người khác khó có thể thừa nhận.
"Tô Lê, cô còn nhớ rõ cô đã nói, sẽ vĩnh viễn trung thành với tôi không?" Phong Ngự bố thí cho cô một ý cười, "Tôi từ nhỏ đã đem cô mang theo bên người, dùng hết tâm lực mà bồi dưỡng cô, tôi đối với cô ôm nhiều hy vọng lớn biết bao, cuối cùng cô hồi báo lại như vậy cho tôi sao? Tuy rằng đã nhiều năm rồi, rất nhiều chuyện cô đều làm được thực hoàn hảo nhưng cô lại có một nhược điểm rất lớn đó chính là mềm lòng. Mà em trai cô chính là một chướng ngại vật, hiện tại tôi muốn cô tự mình đi giết chết hắn. Cô có thể làm được không?"
Tô Lê sắc mặt trắng bệch, tựa hồ không thể tin từ trong miệng hắn ta có nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.
"Em ấy là em trai của tôi, là thân nhân duy nhất của tôi!" Tô Lê nhịn không được lớn tiếng mà cãi lại, nước mắt chảy xuống miệng, một cổ chua xót, "Em ấy không phải là chướng ngại vật của tôi, nó là em trai của tôi !"
"Ý của cô là, cô không muốn nghe theo mệnh lệnh của tôi nữa?" Ánh mắt Phong Ngự trầm xuống, nói.
"Thiếu gia......" Tô Lê liền quỳ xuống, nước mắt rốt cuộc nhịn không được mà chảy xuôi xuống dưới "Cầu xin cậu hãy tha cho Lục Kỳ một lần đi, chỉ cần có thể giữ lại mạng cho nó là tốt rồi, cầu xin cậu.. thiếu gia..."
[ Đinh, độ hảo cảm của nam chính là 50%! ]
Tô Lê chính đắm chìm trong nhân vật, bên tai bỗng nhiên vang lên âm thanh của hệ thống, TMD* , độ hảo cảm của nam chính giảm xuống cũng quá nhanh đi!
TMD*: Tha mụ đích = Mẹ nó chứ
Phong Ngự mặt không biểu tình mà nhìn chằm chằm nữ nhân quỳ trước mặt mình, từ nhỏ bồi dưỡng cô như thế nào, nhìn cô trung thành và tận tâm thậm chí còn yêu mình mà bây giờ lại trở nên ngỗ nghịch đi ?
"Nếu cô đã có lựa chọn......" Phong Ngự thanh âm càng thêm lạnh lẽo, đây là bảo tiêu của hắn ta, là bạn chơi cùng khi còn nhỏ của hắn ta, mặc dù là phản bội, hắn ta cũng không muốn cho nàng quá nhiều đau khổ. Chỉ là mới nói đến một nửa, lại bị người xâm nhập vào đánh gãy.
"Thiếu gia!" Người đến là Phong gia quản gia, Ông ta luôn lễ nghi đúng chỗ tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, rất ít nhúng tay vào chuyện của chủ nhân gia , hiện tại lại không biết chạy tới nơi này làm gì.
"Có chuyện gì?" Phong Ngự cau mày nhìn quản gia thở hổn hển , trong lòng tuy rằng rất bất mãn nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, hắn ta tự nhiên cũng hiểu biết về tính cách của quản gia biết ông ta sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới nơi này.
"Thiếu gia, Phong gia đã xảy ra chuyện rồi!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận