"Thất Thất, hiện tại đi chỗ nào vậy?" Sau một ngày ở chung, Lâm Mạt tựa hồ khôi phục lại thái độ trước kia với Tô Lê .
Tô Lê nghĩ nghĩ rồi hỏi cô ta "Cô muốn đi chỗ nào?"
"Tôi ? Tôi vốn dĩ muốn đi làm công ở tiệm đồ ngọt, bất quá hiện tại vẫn là tính. Nếu không về nhà đi, cô có muốn cùng tôi về nhà của tôi?" Lâm Mạt nói, "Mẹ tôi làm đồ ăn ăn rất ngon nha."
Tô Lê gật gật đầu, "Tùy cô. Tôi chỉ là người phụ trách an toàn của cô thôi."
Nhà của Lâm Mạt ở Thành Tây, từ trường học đi xe qua thì đại khái là một giờ, Tô Lê tự nhiên là lấy xe tới, chỉ là khi cô ngồi vào trong xe liền cảm thấy không thích hợp.
"Làm sao vậy?" Lâm Mạt nhìn cô một cái, hỏi.
"Có người vào trong xe tôi thả vài thứ." Tô Lê sờ soạng khắp nơi một phen, từ khe hở chỗ ghế dựa tìm ra một cái cúc áo rất nhỏ, sau đó dùng lực đem vật này niết bẹp.
"Đây là cái gì?" Lâm Mạt kinh ngạc mà nhìn cô niết biến dạng cúc áo kim loại.
"Máy nghe trộm." Tô Lê mở cửa sổ xe ra, đem máy nghe trộm ném vào thùng rác cách đó không xa .
"Máy nghe trộm?" Lâm Mạt mở to hai mắt nhìn, "Vì sao trong xe cô có loại đồ vật này?"
Tô Lê nhếch khóe miệng đỏ thắm, "Cho nên cô vẫn luôn cho rằng Phong Ngự để cho tôi tới phụ trách an toàn cho cô là chuyện nói giỡn sao? Y có thân phận đặc thù, có rất nhiều người muốn mạng của y,cô làm bạn gái của y, tự nhiên cũng sẽ có không ít người đánh chủ ý lên trên người của cô."
"Cái gì?" Lâm Mạt cảm thấy chính mình đang bị ảo giác, loại tình tiết điện ảnh này vì sao lại phát sinh ở trên người cô ta vậy a? "Phong Ngự anh ấy rốt cuộc là người như thế nào, thật sự không thể nói cho tôi biết sao?"
"Nếu cô biết được thân phận của y, cô ngoài việc sợ hãi còn có thể có ích lợi gì nữa chứ?" Tô Lê ngữ khí lạnh băng nói "Nếu cô thật muốn biết, lần sau chính mình đi hỏi Phong Ngự đi."
Lâm Mạt biết Tô Lê sẽ không nói cái gì nữa nhưng khi nghe những lời này, đã làm cho tâm cô ta không khỏi gợn sóng. Nhìn cửa sổ ngoài xe phố cảnh không ngừng lui về phía sau, mặt cô ta xuất hiện vài phần mê mang. Hơn nữa, cô hiện tại vẫn hoài nghi lời Tô Lê nói.
Lục Thất thích Phong Ngự là điều không thể nghi ngờ, như vậy cô ta được Phong Ngự yêu thích dù đến sau, Lục Thất có thể hay không sinh ra sự ghen tỵ với cô ta không chừng? Rốt cuộc, người từ nhỏ đi theo bên Phong Ngự là Lục Thất, mà chính mình chỉ là một người mới nhận thức không bao lâu. Bình tĩnh mà xem xét, nếu giờ phút này cô ta cùng Lục Thất trao đổi thân phận, như vậy cô ta tuyệt đối không thể chịu đựng được có một người sẽ cướp đi Phong Ngự.
Cho nên...... Lục Thất lời nói nào là thật lời nào là giả đây? Lâm Mạt không tự giác mà siết chặt góc áo.
Ánh mắt Tô Lê dừng ở trên người cô ta vài giây, lại dường như không có việc gì mà thu trở về. Tình yêu, thật là dễ dàng thay đổi người nha, lúc đầu Lâm Mạt đối với mình là bạn bè, tin tưởng cô hiện tại cô ta cuối cùng đã đem sự ngờ ra vực viết hết ở trên mặt. Bất quá cô cũng không nghĩ sẽ nói thêm cái gì nữa, bởi vì hiện thực sẽ dạy cho Lâm Mạt biết cái gì gọi là nhân sinh như diễn.
Xe chạy đến trên đường của vùng ngoại ô, bỗng nhiên từ trước mặt xuất hiện hai chiếc xe không có biển hơn nữa lập tức nghênh diện mà đến. Tô Lê dấu đi khóe miệng nổi lên lạnh lẽo, bố trí lâu như vậy, nên rốt cuộc muốn tới bắt người rồi sao, đáng tiếc lúc này, 2333 đang đi kiểm tu không có ở đây, nếu không tình huống nhất định sẽ càng thú vị.
Tô Lê thấy phía trước xe không hề có ý tứ dừng lại, liền quả quyết dứt khoát đánh tay lái trở về về. Nhưng mà lúc này từ phía sau cũng xuất hiện một chiếc không biển số. Tô Lê khẩn cấp phanh xe lại, Lâm Mạt vạn phần mạo hiểm mà nắm chặt đai an toàn.
"Đây là tình huống gì vậy ?!" Lâm Mạt cũng nhìn ra đó là người tới không hề có ý tốt, rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương không rõ sự đời, lúc này đã sợ tới mức không dám phát ra thanh âm nào.
"Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến." Tô Lê mở đai an toàn, nghiêng người nói với Lâm Mạt: "Gọi điện thoại báo nguy đi, tôi đi trước chặn bọn họ."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận