[ Đinh, độ hảo cảm của nam chính là 60! ]
[ Đinh, độ hảo cảm của nam chính là 62...70! ]
Bên tai vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống sau khi Tô Lê mới nói xong. Cô hơi híp mắt, a, nam nhân sao, chỉ cần không chán ghét nữ nhân, tự nhiên cũng sẽ không chán ghét tình yêu của nữ nhân. Đặc biệt, Lục Thất vốn là một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị, chẳng biết Phong Ngự như thế nào lại có thể làm lơ cô ấy mà đi thích nữ chính, đối với việc cô thổ lộ cũng vẫn là cao hứng.
Chẳng qua độ hảo cảm đã bán đứng Phong Ngự, vẻ mặt của hắn ta vẫn không có chút nào biến hóa nào. Tô Lê nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng từ từ lạnh đi .
Phong Ngự thấy đôi mắt sáng như sao trời của cô đang cố gắng che dấu đi bi thương, trong lòng hơi trầm xuống.
[ Đinh,độ hảo cảm của nam chính là 75! ]
"Mấy ngày sau này cô không cần tiếp cận Phong Ý nữa." Phong Ngự hoà hoãn, mở miệng nói, "Cô là người của tôi, hắn dù có thật sự thích cô, cũng sẽ không vì khúc mắc mà cưới cô. Lòng dạ Phong Ý rất sâu, hắn nói như vậy có thể là muốn thử cô, cô bây giờ qua chỗ Lâm Mạt mấy ngày đi."
Tô Lê gật đầu, trong lòng một mảnh chua xót. Đây là nam nhân cô thích, chưa từng để mắt xem qua cô, mặc dù biết cô thích hắn, cuối cùng vẫn kêu cô đi bảo hộ cho bạn gái hắn. Đối với Lục Thất mà nói, việc này khiến cô bi ai thế nào đây.
May mắn, trong thân thể này đã đổi thành Tô Lê, cô dấu đi khóe miệng cười lạnh, nhìn Phong Ngự bộ dáng tựa không có việc gì, vạn phần khinh thường.
......
Tô Lê lần nữa nhìn thấy Lâm Mạt khi cô ta đang bị mấy nữ sinh vây quanh trong WC mà khi dễ.
"Lâm Mạt mày cho rằng mày là ai ? nhìn thấy nam nhân nào liền câu dẫn nam nhân ấy, ở trường ra dáng một tiểu bạch liên hoa trong sáng ra khỏi trường thì liền lộ ra khuôn mặt ghê gớm câu dẫn nam nhân a !"
"Đúng vậy, đã có phong đại thiếu thì thôi đi, thế nhưng còn cùng bạn trai lệ lệ dây dưa không rõ, mày có xấu hổ hay không ?!"
"Còn cái danh hoa hậu giảng đường, đóa hoa trường Z nữa, mày là gà mới đúng!"
Lâm Mạt bị vây quanh bên tai tất cả đều là các lời khó nghe, ô ngôn uế ngữ, sắc mặt cô ta tái nhợt, vô lực phản kháng, tựa như con tiểu bạch thỏ rơi vào rồi bẫy rập.
Tô Lê nghe xong vài câu, không cầm được mà trợn mắt trắng, đầu năm nay nữ sinh thật là bá nha cái gì cũng đều nói được, một đám trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, lời nói so với đàn bà đanh đá trong phố phường còn muốn thô tục hơn.
"Phanh" một tiếng, Tô Lê nhấc chân đá cánh cửa buồng vệ sinh lên trên tường, phát ra tiếng vang thật lớn.
"Đờ mờ mày là ai ! Để yên cho chúng ta giáo huấn người đi!" Một nữ sinh bất mãn mà quay đầu lại, nhìn đến thấy Tô Lê ăn mặc đạm mạc lại xinh đẹp kinh diễm tuyệt trần càng thêm tức giận.
"Cô ấy là người bên cạnh phong đại thiếu." Một nữ sinh khác bỗng nhiên nói, sau đó nàng nhìn Tô Lê, hỏi "Cô sẽ không phải cũng là bị tiểu tiện nhân này cạy góc tường chứ."
Lâm Mạt nghe thế bỗng nhiên ngẩng đầu lên xem cô, chỉ thấy Tô Lê bộ dáng thanh lãnh như cũ chính là cô ta lại cảm thấy có chút chột dạ. Cô ta há miệng thở dốc, tựa hồ muốn xác nhận cái gì đó cuối cùng lại chỉ phun ra hai chữ, "Lục Thất......"
Tô Lê nhàn nhạt mà nhìn cô ta một cái, hơn một tháng không thấy, trên người Lâm Mạt cổ khí chất rực rỡ ánh mặt trời tựa hồ nhạt nhẽo đi không ít, ngược lại nhiều thêm chút tiểu ý ôn nhu. Xem ra nam chính có cách dạy dỗ a, đáng tiếc, cô vẫn thích dáng vẻ trước kia của cô ta hơn. Xem nữ chính đủ chật vật, Tô Lê mới đem ánh mắt phóng tới trên người mấy nữ sinh kia .
"Tôi đếm từ 1 đến 3 nếu các ngươi không chịu đi thì đừng có trách tôi. 1..2.." ánh mắt Tô Lê sắc bén như lưỡi đao, hơn nữa trên tay Lục Thất đã dính không ít mạng người, càng tỏa ra vài phần sát khí, dễ dàng hù dọa mấy nữ sinh kia sợ khiếp vía.
Nhìn các nàng bị khí phách hiên ngang của Tô Lê dọa sợ trốn chạy ra ngoài, Lâm Mạt thở dài nhẹ nhõm,trong lòng có vài tia cảm thấy tức giận.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận