Sáng sớm, Tô Lê giống như bình thường đi kêu Phong Ngự rời giường.
"Không phải tôi đã nói không cần cô kêu tôi rời giường sao." Phong Ngự xốc lên chăn, nhàn nhạt nhìn cô nói
Tô Lê nhìn thấy trên cổ hắn một vệt đỏ ái muội ngay sau đó bất động thanh sắc mà rũ mắt xuống thấp giọng nói: "Thói quen."
Phong Ngự ừ một tiếng, đứng ở trước gương mặc quần áo vào, "Gần đây tổ chức có chuyện gì dị thường không?"
"Phong gia và một số tiền bối của tổ chức gần đây đều muốn tìm hiểu tình huống của thiếu gia, chuyện của cậu cùng Lâm tiểu thư đại khái là giấu không nổi nữa." Tô Lê nói.
Lục Thất trong nguyên cốt truyện dùng mọi cách để dấu diếm liền chọc giận và khiến Phong Ngao ngờ vực bất đồng, Tô Lê tất nhiên không hảo tâm như vậy cứ phải để nam chính cùng nữ chính tự làm tự chịu thôi. Huống chi, bây giờ người đi theo bên Phong Ngự cũng không phải là cô mà là Vệ Hổ đầu óc không quá linh hoạt .
Phong Ngự sửa sang lại cổ tay áo thanh âm có chút lạnh lẽo, "Tôi đã biết." sự tồn tại của Lâm Mạt bị Phong Ngao biết cũng liền thôi đi nói như thế nào chính mình cũng là con của ông ấy cho dù ông ấy không đồng ý cho Lâm Mạt vào cửa thì cũng sẽ ra tay can thiệp không lớn. Nhưng những người khác của tổ chức liền khác, đặc biệt là những người đứng núi này trông núi nọ, không chắc họ sẽ làm ra chuyện gì với Lâm Mạt.
Nghĩ như vậy, Phong Ngự liền hỏi : "Cô gần đây cùng Phong Ý ở chung như thế nào rồi? Nếu là không có gì tiến triển, liền tới bên người Lâm Mạt bảo hộ cô ấy đi. Cô ấy đối với cô có ấn tượng không tồi, sẽ không bài xích như những bảo tiêu khác."
Tô Lê nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt biểu hiện không ngăn được kinh ngạc. Mấy ngày hôm trước Phong Ý còn trêu chọc nói Phong Ngự có ý tôt không để cho cô xem bọn họ làm đông cung sống ai ngờ cuối cùng lại một cái flag như vậy.
"Như thế nào?" Phong Ngự thấy sắc mặt cô lập tức tái nhợt đi, nguyên bản ngũ quan diễm lệ đều tái nhạt đi không cầm được hỏi.
Tô Lê cắn môi, nỗ lực kéo khóe miệng kên, "Không có việc gì."
Nhưng mà bộ dáng miễn cưỡng cười vui lúc này dừng ở trong mắt Phong Ngự lại là thành cô không tình nguyện. "Xảy ra chuyện gì? Cùng với Phong Ý có quan hệ gì?"
Tô Lê hơi gật đầu, muốn nói lại thôi, "Ngũ gia hắn......"
Phong Ngự mày nhăn hỏi"Hắn hoài nghi cô ?" Hoài nghi cũng là tất nhiên rốt cuộc cô cũng chính là người bên cạnh mình. Nhưng chỉ vậy thì đâu đến nỗi cô lộ ra biểu tình như vậy?
"Ngũ gia hắn nói muốn cưới tôi." Tô Lê cuối cùng là nói ra.
Thoáng chốc, toàn bộ phòng đều an tĩnh lại tựa như một cây kim rơi xuống đất đều có thể nghe được.
Gió nổi lên, thổi bay bức màn, Phong Ngự cũng hồi thần lại, ánh mắt có chút đen tối không rõ, "Ân? Cho nên, cô cảm thấy có thể gả cho đại danh đỉnh đỉnh Phong Ngũ gia, liền không muốn làm việc tôi?"
"Thiếu gia cậu như thế nào lại nghĩ như vậy , tôi... Tôi không nghĩ sẽ gả cho hắn......" Nói ra những lời này, Tô Lê như bị rút đi hết sức lực, trên mặt cô là một mảnh suy sụp, chỉ là ánh mắt sáng trong mà nhìn Phong Ngự.
"Không nghĩ sẽ gả cho hắn?" Phong Ngự không biết nghĩ tới cái gì, giơ tay nhẹ nhàng rơi xuống trên tóc cô, giống như đang trấn an tính tình náo loạn của một con tiểu sủng vật, "Tôi biết cô trung với tôi, bất quá không nghĩ tới Phong Ý đối với cô để tâm, cô làm được như vậy là tốt rồi."
"Tôi đương nhiên trung với cậu, chính là, tôi không nghĩ sẽ gả cho hắn, còn có một nguyên nhân khác."
"Một nguyên nhân khác?" Phong Ngự sờ sờ tóc Lục Thất, không để ý cho lắm.
Tô Lê hít sâu vào, xưa nay chưa từng khẩn trương như vậy.
"Tôi không nghĩ sẽ gả cho hắn.., là bởi vì..., người em thích là cậu."
"Thiếu gia, em thích cậu."
"Em từ nhỏ đã thích cậu."
"Em biết em không xứng với cậu nhưng chỉ cần được ở bên cạnh cậu em liền thỏa mãn rồi."
"Em không nghĩ sẽ gả cho ngũ gia."
"Em có thể vì cậu làm bất cứ việc gì nhưng em không nghĩ sẽ gả cho ngũ gia."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận