"Em không biết sao? Hắn kết giao với bạn gái, nghe nói vẫn là đóa hoa trường Z." Phong Ý thấy sắc mặt Lục Thất tái nhợt, trong lòng liền lo lắng, nhưng vẫn muốn nói tiếp.
"Là cô ấy?" ánh mắt Tô Lê lóe lên.
"Em biết cô ta sao? Tôi vừa mới nghe thuộc hạ tôi báo rằng bọn họ cùng nhau tới nơi này, còn thuê một gian phòng. Thuộc hạ tôi thích tự chủ trương ở trong phòng bọn họ gắn máy nghe trộm, em có muốn nghe một chút bọn họ đang làm gì hay không?"
Sắc mặt Tô Lê càng thêm tái nhợt, cô nhắm mắt, trong lòng một trận mỏi mệt. "Ngũ gia, kỳ thật ngài hôm nay kêu tôi ra tới đây chính là muốn cho tôi biết chuyện này phải không?"
"Đúng vậy" Phong Ý nói thẳng không chút nào cố kỵ, "Tôi không muốn lừa em đương nhiên, vì muốn có được em tôi cũng phải dùng một ít thủ đoạn chứ."
"Thật ra , ngài không cần phải làm như vậy." Tô Lê cười khổ nói "Hắn với ai ở bên nhau thì có sao đâu dù sao cũng không phải là tôi ."
"Em vì sao luôn tự xem nhẹ mình như thế? Ở trong mắt tôi em là tốt nhất." Phong Ý cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, đại khái bởi vì từ nhỏ luyện võ, tay nàng có một lớp chai hoàn toàn không giống với tay của những cô nương tầm thường khác nhưng Phong Ý lại rất thích dáng vẻ này của cô.
"Cảm ơn ngũ gia đã ưu ái." Tô Lê thấp giọng nói: "Đề nghị của ngài tôi sẽ suy xét lại một chút, có thể chứ?"
Phong Ý ôn hòa mà xoa xoa tóc cô, "Em đã nguyện ý suy xét, tôi thật cao hứng." Mặc dù em không muốn, tôi cũng sẽ buộc em đi vào khuôn khổ. Hắn luôn luôn không có nhiều kiên nhẫn, với chuyện này của Tô Lê hắn đã khắc chế hồi lâu rồi.
"Đã khuya rồi, tôi đi về trước đây." Tô Lê đứng dậy, nói.
"Tôi đưa em về." Phong Ý cũng đứng dậy đi theo, "Về sau chúng ta cùng đi ra ngoài ăn cơm rồi cùng nhau đi về nhà."
Tô Lê không có trả lời, chỉ là trầm mặc mà đi về phía trước mới vừa bước ra ngoài ghế lô môn, cô liền thấy được một người quen.
Vệ Hổ, là người trước mắt thay thế cô bảo hộ Phong Ngự. Bước chân của Vệ Hổ có chút vội vàng, không hề nhìn thấy cô chỉ đi thẳng ra khỏi khách sạn. Tô Lê có chút lo lắng, làm bảo tiêu, thế nhưng lại không ở cùng người được bảo vệ đây là việc tuyệt đối không nên.
"Lục Thất." Phong Ý thấy trong mắt tràn cô đầy lo lắng, rốt cuộc vẫn phải nhịn xuống sự chua xót trong lòng, hắn đưa tay ôm lấy bả vai của cô, thì thầm bên tai cô nói: "Em thấy lo lắng?"
Tô Lê nhẹ giọng nói: "Hắn là mục tiêu lớn, sẽ thường xuyên gặp phải nguy hiểm, Vệ Hổ rời đi, hắn chỉ sợ..."
Đáy mắt Phong Ý dấu đi bạo ngược thanh âm vững vàng nói: "Hắn ở cùng nữ nhân khác lên xuống em cảm thấy một bảo tiêu như Vệ Hổ còn có thể một tấc cũng không rời mà đứng ở một bên xem đông cung sống sao ?"
Tô Lê nhắm mắt, "Dù như vậy anh ta cũng không nên..."
Phong Ý đánh gãy lời cô muốn nói, nói với bảo tiêu bên cạnh: "Đi xem Vệ Hổ làm gì đi?"
Sau đó lại nhìn về phía Tô Lê, "Em nên thấy may mắn khi tiểu tử Phong Ngự này còn có chút lương tâm, nếu người lúc này ở hắn là em thì......"
"Đừng nói nữa." thanh âm Tô Lê lạnh như băng , mặc dù đã chuẩn bị tinh thần về nữ nhân của hắn nhưng khi nhìn bọn họ ra vào có đôi, làm chuyện thân mật cũng sẽ thấy khổ sở tột cùng đi.
Lúc này bảo tiêu của Phong Ý đã trở lại, hắn thấp giọng báo cáo nói: "Vệ Hổ đi tới tiệm bánh ngọt đối diện, mua bánh kem cho phong thiếu gia."
Phong Ý gật gật đầu, nhìn thấy Tô Lê đã bình tĩnh, ôn tồn nói: "Yên tâm, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chúng ta đi thôi."
Tô Lê gật đầu, không nói lời nào.
Trong lòng Phong Ý cũng không thoải mái cho cam nhưng hắn lại không muốn phát hỏa đối với Tô Lê, chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Hắn hối hận vô số lần vì cái gì mà mình không về nước sớm hơn,khi mà Lục Thất (Tô Lê )còn chưa yêu Phong Ngự liền ở cùng với cô. Và nếu như không phải hắn đi tới nơi này cùng nói cho cô biết mọi chuyện thì sẽ không làm cho Tô Lê lộ ra biểu tình yếu ớt như vậy .
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận