" Lục Thất " thấy Tô Lê ăn đến gần hết, Phong Ý liền nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, sau đó nói: "Tôi không có kiên nhẫn chờ lâu như vậy."
Tô Lê cầm lấy khăn tay hơi dùng sức "Ngũ gia, tôi......"
"Em đừng vội cự tuyệt," Phong Ý cầm một cánh của tay cô "Tôi biết em và Phong Ngự là cùng nhau lớn lên, tình cảm đối với hắn thật tốt nhưng hắn ta là dạng người gì em hẳn là so với tôi rõ ràng hơn cả phải không."
Thấy Tô Lê muốn mở miệng giải thích cái gì đó Phong Ý lại nói tiếp: "Em không cần phải thay hắn ta nói chuyện. Người của Huyết Lang từ trước đến nay đều lạnh nhạt vô tình, Phong Ngự được cha y nuôi lớn như một con sói con, đối với y mà nói, em cùng những thuộc hạ khác không có gì khác nhau cả. Dù em có theo hắn ta lâu như vậy, dù em có vì y mà trả giá lớn thì với y mà nói đó đều là chuyện đương nhiên."
Tô Lê rũ mắt xuống, mắt chợt lóe qua một tia bi thương lại bị Phong Ý tinh tường nhìn thấy, trong lòng hắn đang bùng cháy lửa giận nữ nhân mà hắn thích cư nhiên lại bởi vì nam nhân khác mà khổ sở.
Nhưng kế hoạch của hắn không thể thất bại được vì thế hắn nói tiếp: "Em thích hắn ta có phải hay không? Vậy em cảm thấy hắn ta có biết không?"
Tô Lê cúi đầu không nói, thật lâu sau, mới nhẹ nhàng mà gật gật đầu.
"Không, hắn ta không biết." Phong Ý lại nói ngữ khí của hắn ôn nhu nhưng lại tàn nhẫn, "Hắn ta không biết không phải bởi vì điều gì khác mà là bởi vì hắn ta chưa bao giờ thật sự để ý đến em."
Tô Lê chớp mắt, nước mắt không tiếng động mà rơi xuống trên mặt bàn trơn bóng, thanh âm rất nhỏ, tựa như đang cố khắc chế đi cảm xúc của chính bản thân. "Hắn là Thái Tử gia của Huyết Lang, tôi là bảo tiêu của hắn, cấp dưới của hắn, vốn dĩ không nên chờ mong cái gì, không phải sao?"
"Em thật là nghĩ như vậy sao? Y sẽ không đáp lại em, thậm chí trong mắt y căn bản không có em." Phong Ý duỗi tay nâng mặt Lục Thất lên, lau đi nước mắt của cô, "Nếu không như vậy y căn bản sẽ không dại dột gì mà để em tới tiếp cận tôi."
Tô Lê đột nhiên ngước mặt dậy, vành mắt hồng hồng bộ dáng có chút đáng thương. "Ngũ gia...... Ngài, ngài......"
Khóe môi Phong Ý nhếch lên một chút, dùng ngón tay ngăn chặn môi đỏ mềm mại của cô, "Đừng sợ, tôi sẽ không thương tổn em. Nhưng mà Phong Ngự thì khác, y đã có cái lá gan sắp xếp người vào bên cạnh tôi tất nhiên sẽ phải nhận hậu quả tương ứng ."
Hóa ra hắn cái gì cũng đều biết... Trong mắt Tô Lê tràn đầy lo lắng và sợ hãi cô lúc này không biết phải nói gì, làm gì mới có thể xoay chuyển loại cục diện bị động này.
"Lục Thất, tôi thích em, không, tôi yêu em. Có lẽ em sẽ không tin tưởng nhưng đây là sự thật, hiện tại, tôi cho em một cơ hội." Phong Ý dùng ngón tay ái muội mà vuốt ve môi Lục Thất, "Phong Ngự còn chỉ là sói con chưa trưởng thành, với tôi mà nói y không đáng để sợ hãi. Nhưng tôi biết nếu tôi diệt trừ y, em khẳng định sẽ thương tâm khổ sở, thậm chí còn sẽ hận tôi. Cho nên tôi suy nghĩ ra một biện pháp, tôi sẽ không giết y nhưng em phải gả cho tôi."Con ngươi ánh nước của Tô Lê mở to không thể tin tưởng mà nhìn hắn.
"Ngũ gia, tôi chỉ là một bảo tiêu nhỏ, đáng giá cho ngài phải làm như vậy sao?"
"Không, em là nữ nhân mà tôi thích ." Phong Ý tiến lại gần, nhẹ nhàng mà hôn lên trán của cô "Phong Ngự không thích em, mà dù y có thích em thì cũng sẽ không em kết hôn, y là một hài tử căn bản còn không làm chủ được chính mình. Nhưng tôi với y không giống nhau, tôi yêu em, tôi cũng sẽ muốn cùng em kết hôn......"
"Ngũ gia, ngài đừng nói như vậy hắn.... là tôi căn bản không xứng với hắn...... Hắn không thích tôi mới là đúng."
"A, " Phong Ý cười nhạo một tiếng, "Hắn ta không thể cãi lời ba hắn, mặc dù hiện tại hắn đang cùng với nữ nhân hắn thích lên giường, hắn cũng sẽ không có ý tưởng muốn cưới cô ta, em có tin hay không?"
"Lên giường?" Tô Lê nghe vậy cả người như tiến vào hầm băng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận