Tô Lê ngồi ở bàn gần cửa sổ, nơi này vừa lúc đối diện với lối ra vào của khách sạn Ninh Mậu, cô ngồi chống cằm, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, phảng phất là lâm vào trầm tư.
sườn mặt tinh xảo của thiếu nữ làm dưới ánh mặt trời như mạ lên một vòng hào quang, vẻ phá lệ xinh đẹp. Lâm Mạt vội vàng phục vụ xong rồi quay đầu nhìn Tô Lê, không cầm được che ngực.
"Mạt Mạt, nhìn cái gì vậy?" mỹ nhân trí thức cửa hàng trưởng cười tủm tỉm vẫy vẫy tay trước mặt cô ta sau đó nhìn theo ánh mắt của cô ta không khỏi sửng sốt.
"Thất Thất thật là quá đẹp." Lâm Mạt nhẹ giọng cảm thán một câu.
"Đúng vậy," mỹ nhân cửa hàng trưởng cũng cảm thán một câu" Cô ấy có chút giống một vị bằng hữu trước kia của tôi." Xác thực mà nói là giống như trước yêu thầm học trưởng. Mỹ nhân cửa hàng trưởng nhìn qua thì thấy thật trẻ, dáng vẻ nhiều nhất chỉ mới 30 tuổi, trên thực tế, nàng đã đến tuổi 40, chỉ là bảo dưỡng sắc đẹp thật kĩ lưỡng, tâm thái thong thả, người cũng có vẻ tuổi trẻ.
"Mạt Mạt, cô ấy là bằng hữu của cô sao? Gọi là gì vậy?" Mỹ nhân trưởng cửa hàng hỏi.
"Cô ấy gọi là Lục Thất." Lâm Mạt nhẹ giọng nói "Cửa hàng trưởng tôi đi tìm vài thứ để đãi cô ấy nha ."
"Ừ , trong tủ lạnh có tôi buổi sáng có làm vài cái bánh kem nhỏ, cô lấy một ít cho lục đồng học ăn đi." Mỹ nhân cửa hàng trưởng cười cười, chỉ vào tủ lạnh phía sau.
"Cảm ơn cửa hàng trưởng!" Lâm Mạt vui mừng hoan hô, cửa hàng trưởng tay nghề đặc biệt tốt, so với thợ làm bánh làm ra thì ngon hơn nhiều.
[ Đinh, độ hảo cảm của nữ chính là 80]
Tô Lê nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Lâm Mạt mà cầm một khay bánh chạy lại, cô ta đem khay đặt ở trên bàn, chỉ chỉ mỹ nhân cửa hàng trưởng cách đó không xa. "Lục đồng học, đây là cửa hàng trưởng mời chúng ta ăn đấy."
Tô Lê có hơi ngoài ý muốn ngước mắt nhìn qua chỉ thấy vị kia mỹ nhân cửa hàng trưởng tươi cười ôn nhu mà nhìn các nàng, Tô Lê liền nhịn không được nhìn nàng mỉm cười gật đầu biểu đạt lòng biết ơn.
"Lâm đồng học, cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao?" Tô Lê uống một ngụm trà sữa thơm nồng, sau đó hỏi.
"Cái kia......" Lâm Mạt cắn cắn môi, dáng vẻ tựa hồ có chút khẩn trương, "Cái kia...... Thất Thất, ngươi cùng Phong đồng học rất quen thuộc phải không?"
Tô Lê gật gật đầu, "Tôi cùng Phong Ngự là từ nhỏ cùng nhau lớn lên."
Lâm Mạt gật gật đầu, trầm mặc trong chốc lát, lại nhẹ giọng nói: "Cái kia.., vậy hai người là người yêu sao?"
Tô Lê nhướng mày, nữ chính quả nhiên trốn không thoát ma trảo của nam chính, nhanh như vậy liền thích. Chậc, cô không muốn làm Vương Mẫu nương nương đâu, thật khiến người ta đau đầu a.
"Không phải."
Nghe được trả lời phủ định của Tô Lê, Lâm Mạt thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà giây tiếp theo, cô ta lại hỏi: "Vậy cô thích Phong Ngự đúng không?"
Lần này Tô Lê trầm mặc không có trả lời, Lục Thất đương nhiên là thích Phong Ngự, thích đến mức không màng đến tất cả, thích đến muốn Phong Ngự là sở hữu của riêng mình nhưng mà cuối cùng kết cục là cái gì? Em trai Lục Thất đã chết, bản thân Lục Thất cũng đã chết, nam chính thậm chí một chút áy náy đều không có, ở trong mắt hắn ta, Lục Thất cùng những người trong Huyết Lang đều giống như nhau, chỉ là thuộc hạ, không phải đồng bạn, không phải bằng hữu càng không phải là người yêu......
Trầm mặc là hồi đáp tốt nhất.
Lâm Mạt dùng cái muỗng khuấy một chút làm nguội đi trà sữa, giống như khuấy để lòng cô ta dần dần lạnh xuống.
"Tôi thích Phong Ngự......" Thật lâu sau, Lâm Mạt mới mở miệng nói, "Tuy rằng ấn tượng đầu tiên về Phong Ngự không mấy đẹp nhưng mà mấy ngày gần đây, tôi phát hiện anh ấy là người rất tốt. Tôi sẽ không từ bỏ anh ấy, mặc dù chúng ta là bạn bè...... Thất Thất, chúng ta cùng cạnh tranh công bằng không tốt sao?" Cô ta chẳng cảm thấy sợ khi cạnh tranh cùng Lục Thất vì Phong Ngự có Lục Thất tuyệt sắc ở bên người lâu như vậy lại không có chút ý tứ nào với Lục Thất mà đi thích cô ta, Lâm Mạt muốn thử hắn một lần, ít nhất nó có thể cho thấy tâm ý của hắn với cô ta nói là thật.
Tô Lê rũ mắt, hàng lông mi dài che khuất đi đôi mắt của cô "Không, tôi và Phong Ngự không thể ở bên nhau."
"Tôi không xứng với Phong Ngự."
"Phong Ngự cũng không có khả năng thích tôi."
"Cho nên, cô nghiêm túc theo đuổi Phong Ngự đi."
Tô Lê một câu rồi một câu mà nói xong, hốc mắt có chút nóng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận