Thời điểm Hạng Tư Hành tới, liền nhìn thấy hai anh em nhà này đang mặt đối mặt, mắt trừng mắt với nhau.
Sắc mặt Mục Thừa Ngôn âm trầm, đôi mắt tràn đầy tà khí.
Tô Lê mang bộ dáng tức giận, khi thấy anh đến, trong ánh mắt lập tức liền mang đầy ủy khuất.
"Làm sao vậy?" Hạng Tư Hành thấy cô nàng như thế, vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi"Ai khi dễ em sao?"
Tô Lê lắc đầu, cẩn thận mà liếc Mục Thừa Ngôn một cái, sau đó nhỏ giọng nói: "Anh trai em biết chuyện của chúng ta rồi......"
"Là chuyện này?" Hạng Tư Hành cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, lúc mới nhận được điện thoại của Tô Lê bảo anh mau tới, anh còn tưởng rằng cô xảy ra chuyện gì rồi.
"Hạng Tư Hành!" Tà khí trong mắt Mục Thừa Ngôn đều tràn ra, Tô Lê yên lặng mà xê dịch thân mình, nam chủ tức giận thật là đáng sợ nha......
"A Thừa, chuyện này gạt cậu là tôi không đúng, bất quá tôi cùng Tầm Tầm mới ở bên nhau không bao lâu, cho nên tôi muốn chờ tình cảm ổn định một chút rồi mới nói cho cậu biết." Hạng Tư Hành nói, anh cùng Mục Thừa Ngôn lớn lên cùng nhau, tình như thủ túc, hiện tại chính mình lại cướp đi em gái mà người anh em mình yêu thương nhất, tức giận cũng là đương nhiên thôi.
"Em gái của lão tử vẫn còn nhỏ như vậy, sao cậu có thể ra tay được chứ? Cậu cũng sắp 30 rồi, còn Tầm Tầm mới bao lớn hả?"
"Anh nói bậy, Tư Hành cũng giống như anh, mới 27 thôi không phải sao?" Tô Lê vội vàng phản bác một câu.
"......"Câu tiếp theo sắp nói ra của Mục Thừa Ngôn liền bị nghẹn lại, còn chưa gả đi mà khuỷu tay đã quẹo ra ngoài rồi sao? Đây là em gái ruột của ông đây sao?
"A Thừa tôi biết suy nghĩ của cậu. Tôi rất yêu Tầm Tầm, tôi sẽ luôn đối tốt với em ấy, hơn nữa nhiều năm như vậy, tôi là loại người gì cậu còn không rõ ràng nhất sao? Tâm tình của cậu tôi có thể hiểu, nhưng sớm muộn gì sẽ có một ngày Tầm Tầm kết hôn, nếu không phải tôi thì cũng sẽ là người khác. Tôi cảm thấy nếu là tôi thì sẽ càng tín nhiệm hơn không phải sao?"
"......" Câu này hình như cũng có đạo lý, Mục Thừa Ngôn nhìn vẻ mặt thành khẩn của Hạng Tư Hành, hắn luôn luôn ít nói, nhưng đối với em gái nhà mình thì rất quan tâm. Hắn lại nhìn về phía Tô Lê, chỉ thấy em gái tỏ vẻ đáng thương vô cùng mà nhìn mình, mắt to sũng nước, tựa như con sóc nhỏ đang xin thức ăn.
"Tạm thời tin tưởng cậu một lần, Hạng Tư Hành, nếu cậu dám đối xử không tốt với em gái tôi, đến lúc đó tôi con mẹ nó nhất định sẽ đánh gãy chân của cậu ra đấy!" Mục Thừa Ngôn hung hăng đe doạ.
"Yên tâm, cậu sẽ không có cơ hội để làm đâu." Hạng Tư Hành cong cong khóe miệng, sau đó cầm lấy tay Tô Lê.
Tô Lê cũng nhẹ nhàng thở ra, rồi chui thẳng vào trong lòng ngực của Hạng Tư Hành.
......
Nguyễn Khanh Khanh mấy ngày này cũng không quá tốt, bởi vì nguyên nhân do cô ta, các sản nghiệp của Nguyễn gia đều đã năm lần bảy lượt bị cản tay từ Mục gia, Triệu gia và Hạng gia.
Mục gia hiện tại tuy rằng còn trong tay của Mục Thịnh, nhưng Mục Thừa Ngôn cũng nắm không ít quyền lợi, khiến cho Nguyễn gia ăn chút đau khổ cũng không tổn thất gì.
Triệu gia vẫn luôn vô cùng yêu thương Tô Lê, hơn nữa cũng có chút oán hận với Nguyễn gia, lúc này tất nhiên cũng sẽ tham dự vào.
Mà Hạng Tư Hành hiện tại là gia chủ của Hạng gia, bạn gái của mình bị khi dễ, anh tất nhiên sẽ xuất lực lớn nhất rồi.
Nguyễn gia bị phá đến sứt đầu mẻ trán, ban đầu Nguyễn lão gia tử không muốn giao Nguyễn Khanh Khanh ra.
Nhưng trong thời gian dài, nguyên khí Nguyễn gia bị hao đi không ít, người nhà Nguyễn cũng bị chịu ảnh hưởng, bọn họ đối với Nguyễn Khanh Khanh càng thêm bất mãn.
Nguyễn Việt Y cũng bị chịu liên lụy, Cô ta càng thêm hận Nguyễn Khanh Khanh, âm thầm tính kế hãm hại nhiều lần. Nguyễn lão gia tử cuối cùng cũng không có biện pháp, chỉ phải từ bỏ Nguyễn Khanh Khanh.
Ông rất thích đứa cháu gái này, nhưng không có biện pháp, vì Nguyễn gia, ông chỉ có thể hy sinh cô ta.
Huống chi, lúc trước người chọc phải tam đại gia tộc kia chính là Nguyễn Khanh Khanh, ông cũng đã nghe qua về cô gái tên Diệp Tầm này.
Hiện tại toàn bộ Hoa Kinh, chỉ sợ không còn có ai hậu trường có thể mạnh hơn cô gái ấy.
Anh trai là người thừa kế của Mục gia, mẫu thân là người của Triệu gia, vị hôn phu là gia chủ đương nhiệm của Hạng gia.
Người như vậy, làm sao Nguyễn Khanh Khanh có thể chọc đến được?
Nguyễn lão gia tử thở dài một tiếng, "Hãy nói bệnh của tiểu thư lại tái phát, đưa nó ra nước ngoài để trị liệu đi."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận