"Chuyện này không có khả năng!" Nguyễn Khanh Khanh thét chói tai, "Anh nhất định là đang gạt em, anh sao có thể sẽ cùng cô ta ở bên nhau chứ?"
Sắc mặt Mục Thừa Ngôn trầm xuống, "Nguyễn tiểu thư, lời này của cô có ý gì?"
"A Thừa, anh đừng bị Diệp Tầm lừa, cô ta là nữ nhân lả lơi ong bướm! Anh chắc hẳn không biết đi, cô ta cùng Hạng Tư Hành cũng có quan hệ, lúc trước em đã tận mắt nhìn thấy bọn họ hôn nhau!" Nguyễn Khanh Khanh vội vàng giải thích.
"Hạng Tư Hành?" Mục Thừa Ngôn nhíu nhíu mày, hắn cúi đầu nhìn về Tô Lê trong lòng ngực tựa như đang chột dạ.
WTF!
Em gái lão tử bị bắt cóc mất!
Thế mà lão tử cư nhiên không biết!
Mục Thừa Ngôn cảm thấy mình như bị người nào gõ cho một phát đến choáng váng, hắn cũng không rảnh lo về Nguyễn Khanh Khanh nữa, chỉ nhìn Tô Lê hỏi, "Em, em cùng Hạng Tư Hành ở bên nhau sao?"
Tô Lê đỡ trán, cô vươn tay đến bên hông hắn nhéo một cái, sau đó dùng ánh mắt nói với hắn, trước tiên hãy giải quyết cho xong bông hoa đào của anh đi đã!
Lúc này Nguyễn Khanh Khanh rất đắc ý, Diệp Tầm chân đứng hai thuyền, lấy tính cách Mục Thừa Ngôn tuyệt đối sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc bọn họ chia tay, chính mình sẽ có cơ hội tiến tới.
Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, Nguyễn Khanh Khanh còn chưa kịp thu hồi khóe miệng đang cong lên của mình, liền nghe được Mục Thừa Ngôn nói.
"Tầm Tầm, anh có thể cùng Hạng Tư Hành cạnh tranh công bằng nha, mong em giúp đỡ nhiều hơn."
???
"A Thừa!" Trên mặt Nguyễn Khanh Khanh không ngăn được sự kinh ngạc, "Diệp Tầm, đến tột cùng mày đã hạ thuốc gì cho A Thừa, sao anh ấy có thể bất chấp để che chở cho mày như vậy chứ!"
Tô Lê tỏ ra buồn rầu, "Tôi cũng thực bối rối a, A Thừa cùng Tư Hành đều ưu tú như nhau, tôi chẳng biết phải chọn ai mới tốt đây?"
"Mày! mày cái con tiện nhân này!" Nguyễn Khanh Khanh tức giận đến nói cũng không lựa lời nữa, kiếp trước cô ta là sủng phi trong hậu cung, hơn nữa là sủng phi có tính tình tàn nhẫn, cung nữ, thái giám chết trên tay cô ta đếm ra ít nhất cũng có mười mấy người, bởi vậy lúc này cô ta như bị mất đi hết cả lý trí.
Giây tiếp theo, cô ta cầm lấy ly nước trà trên bàn quăng tới chỗ Tô Lê đứng.
Mục Thừa Ngôn chạy tới, nhanh chóng kéo Tô Lê vào trong lòng ngực mình để tránh, chén trà bay xẹt qua xoa sợi tóc cô, nước trà nóng không khỏi bắn tới trên người hắn.
"Nguyễn tiểu thư!" Mục Thừa Ngôn buông Tô Lê ra, kiểm tra xem cô có bị thương không, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn đến Nguyễn Khanh Khanh, "Việc hôm nay, hy vọng Nguyễn gia các người cho chúng tôi một lời giải thích, nếu không, Mục gia cùng Triệu gia sẽ không để yên đâu. Quản gia, tiễn khách!"
Quản gia mới nghe được động tĩnh vừa chạy tới cũng vẻ mặt nghiêm túc, ông nhìn về phía Nguyễn Khanh Khanh nói: "Nguyễn tiểu thư, mời."
Nguyễn Khanh Khanh sau khi ném chén trà đi liền thấy cảm thấy hối hận, nhưng cô ta căn bản không kịp thu hồi, giờ này, cô ta cũng có chút luống cuống.
Tuy rằng Nguyễn Khanh Khanh không biết Mục gia cùng Triệu gia ở Hoa Kinh lớn cỡ nào, nhưng cô ta biết, chuyện này nếu để liên lụy đến Nguyễn gia, thì dù cô ta có được sủng ái đến đâu, Nguyễn lão gia tử cũng sẽ vì gia tộc mà từ bỏ cô ta.
Loại sự tình này, ở kiếp trước cô ta đã thấy rất nhiều.
Vì cái gì mà mình lại biến thành như vậy chứ, rõ ràng có thể khống chế được xúc động của bản thân cơ mà......
Nguyễn Khanh Khanh ngơ ngác mà rời đi, mà không biết được, đoạn đường phía trước đang chờ đợi cô ta đến cuối cùng là cái gì.
"Tầm Tầm, em có sợ không?" Mục Thừa Ngôn xoa xoa tóc Tô Lê, trong mắt có chút lo lắng. Em gái nhà mình luôn được sủng ái, chưa từng bị khi dễ qua, hôm nay bỗng nhiên gặp phải nữ nhân điên này, bị dọa cho sợ cũng hợp tình hợp lý.
Tô Lê lắc đầu, thở ra một hơi, vừa rồi cô mới sử dụng thuốc thôi miên đặc hiệu đối với nữ chủ xong, hiệu quả quả nhiên không tồi.
"Nếu đã không làm em sợ, vậy thì bây giờ chúng ta tới nói chuyện của em cùng Hạng Tư Hành đi." Mục Thừa Ngôn nói.
???
Cứu mạng a!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận