Mục Thừa Ngôn bị thương không nặng lắm, không quá hai ngày đã thần thanh khí sảng, ngoài sắc mặt không tốt lắm căn bản không nhìn ra là bị thương. Chỉ là hắn vẫn luôn không muốn về lại Mục gia, cũng không vội xử lý Mục Thừa Tâm.
Tô Lê bưng chén cháo tới trước mặt Mục Thừa Ngôn, tức giận trừng hắn, "Anh chừng nào thì mới đi?"
Mục Thừa Ngôn cười cười, "Anh hiện đang là người bệnh đó, có người nào đối đãi như vậy với người bệnh như em sao?"
"Vốn dĩ em cũng không muốn làm như vậy với anh đâu, ai bảo đoá hoa đào mà anh chọc phải quá phiền phức làm gì?" Tô Lê tiếu ý mà nhìn về phía cửa, quả nhiên, giây tiếp theo, tiếng đập cửa liền vang lên.
Nguyễn Khanh Khanh hôm nay mặc một thân váy hoa dài màu hồng, màu sắc kén người như vậy vẫn không thể chặn được nhan sắc cô ta, ngược lại càng tôn lên làn da trắng nõn.
Khi vào tới, Nguyễn Khanh Khanh ưu nhã hướng Mục Thừa Ngôn gật đầu, "A Thừa hôm nay khí sắc tốt lên không ít nha."
Mục Thừa Ngôn nhàn nhạt nói: "Mượn cát ngôn của Nguyễn tiểu thư."
Tô Lê xoa xoa thái dương, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Khanh Khanh nói: "Chúng tôi còn chưa ăn bữa sáng nữa, Nguyễn tiểu thư có muốn ra phòng khách ngồi chờ trong chốc lát không?"
Cô ta hơi sửng sốt, nguyên bản Nguyễn Khanh Khanh cho rằng Mục Thừa Ngôn sẽ hỏi cô ta có muốn ăn bữa sáng cùng không, sau đó cô ta liền có thể thuận lý thành chương mà ngồi xuống cùng, không nghĩ tới lại bị Tô Lê cướp lời trước. Đã nói đến nước này, cô ta cũng không thể mặt dày nói chính mình còn chưa ăn sáng, chỉ có thể âm thầm mà cho Tô Lê ánh mắt hình viên đạn, sau đó quen cửa quen nẻo mà ra ngồi xuống trên sô pha ở phòng khách.
Tô Lê yên lặng mắt trợn trắng, nữ chủ đúng là nhất định phải có được nam chủ mới thôi a, mấy ngày nay, ngày nào cô ta cũng kiên trì chạy tới đây, cho dù Mục Thừa Ngôn không để ý đến, cô ta có thể nói đủ thứ chuyện hết cả buổi sáng.
"Tầm Tầm, sao anh thấy cô ta có vẻ không ưa gì em cho lắm?" Mục Thừa Ngôn hạ giọng hỏi.
Tô Lê hừ nhẹ một tiếng, "Cô ta mà ưa em mới kỳ lạ đấy. Cô ta luôn coi em là tình địch mà, phỏng chừng hận không thể giết chết em ngay cho rồi."
Mục Thừa Ngôn khẽ nhíu mày, thẳng thắn mà nói, hắn rất vừa ý diện mạo của Nguyễn Khanh Khanh, nhưng hành vi diễn xuất của y làm hắn thấy rất coi thường. Nguyễn gia cũng không kém Mục gia nhiều lắm, cô ta là tiểu thư được sủng ái nhất ở Nguyễn gia, thế mà đến một chút phóng khoáng cũng không có sao? Huống chi, cô ta còn có quan hệ không minh bạch cùng với đứa con riêng Mục Thừa Tâm kia ......
Lúc đầu Mục Thừa Ngôn lên kế hoạch theo dõi Nguyễn Khanh Khanh, hắn muốn biết cô ta có âm mưu gì đang chuẩn bị phía sau, chỉ là hiện tại hắn lại không muốn nhịn nữa. Muốn gây tổn thương cho em gái lão tử sao, từ lúc nào mà người ngoài như cô ta dám có ý nghĩ như thế với em gái của lão tử chứ?
Vì thế, sau khi chờ Tô Lê thong thả ăn xong cháo táo đỏ trong chén, Mục Thừa Ngôn liền thân mật ôm lấy eo cô, rồi hướng cô chớp chớp mắt.
Tô Lê hiểu ý hắn, lộ ra nụ cười ngọt ngào, cùng bước tới phòng khách.
Nguyễn Khanh Khanh nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng buông chén trà trong tay, lấy vẻ mặt tươi cười mà ngẩng đầu nhìn lại, "A Thừa, anh ăn......"
Giọng nói đột nhiên im bặt, bởi vì cô ta nhìn thấy người mình hận lại đang thân mật rúc vào trong lòng ngực của Mục Thừa Ngôn, mà Mục Thừa Ngôn cũng dùng ánh mắt ôn nhu, sủng nịnh mà cô ta chưa bao giờ thấy qua nhìn chăm chú vào người con gái trong lòng ngực hắn.
Nguyễn Khanh Khanh cảm thấy tâm mình bị bóp nát, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn tư thái thân mật của hai người, "Các người, hai người các ngươi cuối cùng là có quan hệ gì?"
"Nguyễn tiểu thư, việc của bọn tôi hình như không hề có quan hệ gì đến cô nhỉ?" Tô Lê nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười của người thắng.
"Mày im miệng!" Nguyễn Khanh Khanh chỉ vào Tô Lê lớn tiếng nói, ánh mắt cô ta rơi lên trên người Mục Thừa Ngôn, mắt mang theo ánh nước, "A Thừa, anh nói cho em biết đi, hai người rốt cuộc có quan hệ như thế nào......"
"Chính là như cô nhìn thấy đấy, nếu không tại sao tôi phải đến nơi này chứ?" Mục Thừa Ngôn nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận