Diệp Tầm là một thiên kim thế gia điển hình, tất nhiên sẽ có một phòng đựng quần áo xa hoa riêng cho chính mình.
Khi Nguyễn Khanh Khanh bước vào, nơi này có thể xem như là một nơi giữ quần áo trong mơ của mọi cô gái, nội tâm cô ta lại một lần nữa chịu đả kích trầm trọng. Kiếp trước dù đã là Hiền phi, cô ta cũng chưa được thấy qua nhiều quần áo, giày và trang sức xinh đẹp như vậy. Mà đời này, tuy rằng cô ta cũng là tiểu thư nhà thế gia, nhưng nguyên chủ lại là một người ngốc, cả ngày chỉ biết ở nhà, không được coi trọng, tất nhiên sẽ không có phòng giữ quần áo như thế này.
Nguyễn Khanh Khanh tuy rằng là người cổ đại, nhưng đối với lối ăn mặc của xã hội hiện đại thích ứng rất tốt, thậm chí cô ta còn rất thích diện các loại váy gợi cảm. Tựa như hôm nay, vì để tạo ấn tượng tốt đẹp khi ngẫu nhiên gặp được Mục Thừa Ngôn, cô ta liền mặc một chiếc đầm có màu vàng sáng, phác hoạ ra cái eo nhỏ hoàn mỹ của bản thân, khiến người nhớ mãi không quên.
Tô Lê không để ý tới biểu tình cực kỳ hâm mộ trong mắt của cô ta, cầm kiện váy hoa màu hồng nhạt, cổ áo còn chuế một vòng trân châu, trông đặc biệt ngọt ngào.
Tuy rằng Nguyễn Khanh Khanh muốn nhìn thêm những chiếc váy xinh đẹp khác, nhưng lại không muốn rơi vào thế yếu trước mặt Tô Lê, liền tiếp nhận váy rồi đi thẳng vào phòng thử đồ.
Tô Lê lấy cho chính mình một kiện váy chiffon màu trắng lộ vai, ban đầu cô dự định tùy tiện đổi thành áo thun, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến Hạng Tư Hành vẫn còn ngồi ở dưới lầu chờ, hơn nữa còn có ánh mắt âm mưu của Nguyễn Khanh Khanh khi nhìn về phía anh, cô liền quyết định phải ăn mặc thật xinh đẹp mới tốt.
Hai người bước xuống cầu thang uốn lượn cùng nhau, Hạng Tư Hành ngồi trên ghế sô pha liền nhìn qua. Mắt của anh liền tự nhiên xem nhẹ khí chất dịu dàng cùng nụ cười điềm mỹ của Nguyễn Khanh Khanh, trực tiếp dừng lại trên người bên cạnh mặc một bộ váy voan dài trắng.
Diện mạo của nguyên chủ Diệp Tầm y như đúc với diện mạo của Triệu Nhu khi trẻ, mắt đào hoa thủy nhuận, mũi thẳng, môi không tô mà hồng nhuận, giống như một cô búp bê SD. Sau khi Tô Lê xuyên vào, thân thể này càng ngày càng tăng thêm tia khí chất thần bí, tựa đóa hoa nở rộ trong đêm.
Hạng Tư Hành nhìn cô từng bước một đi về phía anh, bỗng nhiên cảm giác được tâm mình lập tức được lấp đầy.
Trước mắt trong phút chốc bỗng hiện lên vô số cảnh tượng nối nhau, cổ đại, hiện đại, luôn có hình ảnh một người con gái bước đến với anh như thế này.
Dù là lễ phục dạ hội hoa lệ, hay là cung trang phức tạp, dù khuôn mặt mỗi người bất đồng, nhưng Hạng Tư Hành cảm thấy, họ chính là cùng một người.
"Tầm Tầm, em thật đẹp." Bước đến gần, Hạng Tư Hành nhẹ nhàng cúi xuống thủ thỉ vào tai cô.
Mắt Tô Lê chợt lóe, sau đó khóe miệng nhịn không được kéo lên, cô thử gọi tên anh, "Hạng Tư Hành?"
Lúc này trong phòng khách chỉ còn lại ba người, Hạng Tư Hành trực tiếp làm lơ Nguyễn Khanh Khanh, nhanh chóng cầm lấy tay Tô Lê .
"Anh thích em." Trong ánh mắt Hạng Tư Hành tràn đầy sự nghiêm túc, còn mang theo một tia ý cười nhẹ.
"Em cũng thích anh." Tô Lê nắm lại tay anh, nhịn không được nhỏ giọng oán trách, "Em chờ anh nói câu này rất lâu rồi ......"
Hạng Tư Hành đưa tay ra nhẹ nhàng đụng mũi cô, lộ ra nụ cười dịu dàng, tựa băng tuyết tan rã, xuân sắc vô biên.
Nguyễn Khanh Khanh cố nhịn xuống những bất mãn nhưng cuối cùng vẫn không thể được, những người đàn ông mà cô ta coi trọng thế mà lại đều thích kẻ thù của cô ta, việc này làm cho cô ta không thể chấp nhận được.
Vì thế cô ta căm giận chỉ thẳng vào Tô Lê, lớn tiếng nói: "Diệp Tầm, cô làm sao có thể như vậy chứ, cô rõ ràng thích hắn, nhưng lại luôn quấn lấy Mục Thừa Ngôn, cô không cảm thấy như vậy là rất vô liêm sỉ sao?"
"Nguyễn tiểu thư, mong cô chú ý lời ăn tiếng nói của mình." Sắc mặt Hạng Tư Hành trầm xuống, ánh mắt lạnh thấu xương.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận