Nguyễn Khanh Khanh bị ánh mắt của Tô Lê nhìn đến chột dạ, liền rũ mắt xuống, đem tình huống gặp được nói lại một lần nữa.
Hóa ra hôm nay Nguyễn Khanh Khanh được mời đến thăm nhà của tiểu thư Đinh gia, chỉ là không biết tại sao người đang được sủng ái nhất ở Nguyễn gia như cô ta lại không được tài xế đưa đón mà thay vào đó phải tự mình đi taxi. Người lái xe taxi không quen thuộc với khu vực sang trọng, vì vậy cô ta tùy ý tìm thấy một ngã tư và xuống xe. Ai ngờ mới vừa xuống xe không bao lâu Nguyễn Khanh Khanh liền gặp phải bọn lưu manh, trong khi cô ta đang hoảng loạn thì tình cờ gặp được Mục Thừa Ngôn.
Mục Thừa Ngôn vốn dĩ đang trên đường đến thăm em gái, đi xe đến nửa đường liền nhìn thấy mấy tên lưu manh đuổi theo một cô gái, cô gái này nhìn có chút quen mặt, liền xuống xe cứu Nguyễn Khanh Khanh. Nhưng kia mấy tên lưu manh kia chưa từ bỏ ý định, cứ thế mà lấy ra vũ khí, thậm chí còn muốn đâm vào chỗ hiểm của Mục Thừa Ngôn.
Mục Thừa Ngôn nhận thấy có gì không đúng cho lắm, Những người sống ở khu vực này hầu hết là người giàu có. Rất ít khi lưu manh xuất hiện ở đây, dù những kẻ mất trí thông thường cũng sẽ không bao giờ dám gây rắc rối ở đây. Trừ khi họ có người sai sử.
Vì vậy, trước khi hôn mê, anh trai đã yêu cầu Nguyễn Khanh Khanh đưa anh ấy về nhà. "Nói như vậy đây là chuyện ngoài ý muốn?" Tô Lê nhướng mày, "Xem ra cô cũng là người bị hại."
Dù Tô Lê nói là nói như vậy, nhưng trong lòng cô lại là hoài nghi. Mà thân phận của bọn lưu manh kia, cô cũng đại khái cũng có đoán được.
Nguyên cốt truyện, nữ chủ vì muốn đoạt được sự chú ý nam chủ, tự biên tự diễn vừa ra một khổ nhục kế. Ở con đường mà nam chủ nhất định phải đi qua để về nhà, Nguyễn Khanh Khanh mướn mấy tên lưu manh làm bộ chính mình bị khi dễ, lấy nhân phẩm cùng tính cách của Mục Thừa Ngôn, tự nhiên sẽ không thờ ơ.
Mà Nguyễn Khanh Khanh lại không nghĩ tới là, mấy tên lưu manh kia lại là do con trai ngoài dã thú của Mục Thịnh âm thầm phái tới, mục đích là vì muốn giáo huấn Mục Thừa Ngôn. Đương nhiên, nếu có thể nhân cơ hội này phế đi hắn thì càng tốt, đến lúc đó có muốn điều tra cũng không được gì, mà dù có tra ra thì cũng có Nguyễn Khanh Khanh chịu trận.
Hiện giờ, Tô Lê dù rằng không biết Nguyễn Khanh Khanh vì sao lại đem cái kế hoạch này đẩy lên thực hiện trước như vậy, nhưng có thể khẳng định được mấy tên lưu manh kia chính là do đứa con ngoài dã thú kia phái tới.
Trong lúc Tô Lê đang tự hỏi, thì chuông cửa vang lên.
"Mẹ, chắc là bác sĩ tới đó, mẹ đừng gấp." Tô Lê cầm tay Triệu Nhu, đứng dậy đi mở cửa.
Triệu Nhu gật đầu, vẫn luôn không chớp mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Mục Thừa Ngôn. Đầu tiên là con gái vô cớ hôn mê, bây giờ con trai lại bị thương, bà cảm thấy lòng mình rất khó chịu.
Hạng Tư Hành cùng bác sĩ Lý gặp được nhau ở trước cửa, anh vừa định hỏi có chuyện gì vậy, thì cửa liền mở. Đập vào mắt là bộ dạng cả nửa người dính máu của Tô Lê, Hạng Tư Hành chỉ cảm thấy tâm mình trống rỗng, vội vàng hỏi: "Tầm Tầm, em làm sao vậy, bị thương ở chỗ nào sao?"
Tô Lê lắc đầu, "Không phải em, là anh trai của em, anh ấy đang bị thương......
Hai người mau vào đi, bác sĩ Lý, ông mau vào chữa cho anh trai đi, con đã giúp anh ấy cầm máu rồi, hiện tại không biết tình hình như thế nào rồi."
Bác sĩ Lý nghe vậy liền mang theo hòm thuốc chạy tới bên người Mục Thừa Ngôn. Sau khi kiểm tra phần băng bó vết thương lần nữa, ông trấn an nói: "Bà chủ, tiểu thư, đừng quá lo lắng, Mục thiếu gia không có bị thương đến gân cốt. Chỉ cần mỗi ngày đúng hạn thay băng, uống thuốc, một thời gian nữa liền có thể bình phục."
Triệu Nhu nghe vậy thoáng yên tâm, "Vậy sao giờ nó vẫn chưa tỉnh dậy?"
"Bởi vì Mục thiếu gia chảy rất nhiều máu, cơ thể bị mất máu quá nhiều, chăm bồi bổ thì sẽ ổn thôi. Đạt được kết quả này ít nhiều cũng là nhờ tiểu thư đã kịp thời giúp cậu ấy cầm máu nhanh chóng, nếu không tình huống có lẽ sẽ tệ hơn bây giờ." bác sĩ Lý nói.
"Giỏi lắm Tầm Tầm, giỏi lắm con yêu.*" Triệu Nhu lau nước mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào.
( Editor: *Thực ra lời nói của Triệu Nhu là "Cảm ơn Tầm Tầm, thật sự cảm ơn con Tầm Tầm" nhưng giữa mẹ và con gái lại nói " Cảm ơn" vì Diệp Tầm đã giúp đỡ anh trai của mình sao? Tôi thấy câu nói "Cảm ơn" này thật xa cách giữa mẹ và con gái, nên cuối cùng tôi sẽ lấy lời khen ngợi để thay thế cho từ "Cảm ơn" đó.)
Tô Lê nhẹ nhàng vỗ lưng bà, sau đó nhìn về bác sĩ Lý nói: "Vài ngày tới liền làm phiền bác sĩ Lý ở lại nơi này, để thuận tiện đổi thuốc cho A Thừa vậy."
"Không phiền toái, không phiền toái, vẫn là thương thế của Mục thiếu gia quan trọng hơn."
Xử lý xong miệng vết thương của Mục Thừa Ngôn, Tô Lê an tâm, vì thế cô nhìn về phía Nguyễn Khanh Khanh ngoan ngoãn ngồi ở một bên kia, nói, "Cảm ơn Nguyễn tiểu thư đã vất vả đưa A Thừa về tới đây, nếu không còn chuyện gì nữa, thì tôi sẽ kêu tài xế đưa cô về nhà."
"Cứ để tôi ở lại chăm sóc cho Mục tiên sinh đi."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận