Tô Lê biết tâm tình của Triệu Nhu, liền thuận theo mà ở trên giường tỉnh dưỡng mấy ngày, nhưng cô không thể nằm trên giường mãi được, không kể đến còn một nữ chủ như hổ rình mồi ngoài kia.
[ Ký chủ, cô đừng có mà lấy cớ, cô rõ ràng là muốn gặp mặt Hạng Tư Hành nên mới nói như vậy đúng không. ] 2333 nói.
[ Câm miệng! ] Tô Lê thẹn quá hóa giận.
Sau khi cô biết được Hạng Tư Hành cùng Cố Hành, Triệu Duẫn Chi ở những thế giới trước là cùng một người, những cảm xúc về tình cảm trước đó bị rút ra dường như đã trở về. Những cảm xúc ngọt ngào khi cô cùng anh vẫn còn ở bên nhau trước đây, những cảm xúc đau khổ khi phải rời đi, những ký ức hỗn loạn đó tựa như muốn hủy diệt cô, chôn vùi lấy cô.
Cô vừa bất an vừa có chút vui sướng, cô muốn gặp Hạng Tư Hành, cô muốn ở bên cạnh anh đối xử tốt với anh.
Tô Lê chưa bao giờ biết trước rằng có một ngày cô lại trở nên ỷ lại một người đến như vậy. Nhiều năm sống ở giới giải trí, cô đã quá quen những gương mặt diễn trò trong đó rồi. Sau đó, cô bị ràng buộc bởi hệ thống và trải nghiệm hết thế giới này đến thế giới khác. Cô nghĩ rằng mình đã phát triển một trái tim khảm kim cương.
Nhưng mà không phải, cô đã gặp được người mà cô yêu. Người đó đã cùng cô trải nghiệm vô số chuyện trong khi cô không biết điều đó, đã ở bên cạnh cô, luôn làm bạn cùng cô, trở nên càng ngày càng quan trọng với cô.
Mấy ngày này cô luôn hồi tưởng về chuyện trước kia, rồi cô nghĩ về Thẩm Đình Xuyên, người là bóng ma của cuộc đời cô.
Tô Lê cũng không biết chính mình vì sao lại sợ y như vậy, thủ đoạn của y rất tàn nhẫn và đẫm máu, nhưng khi đối với cô y thực sự rất dịu dàng. Tô Lê ngồi trên sô pha, thướng mắt nhìn về phía cửa, chờ mong người mình muốn gặp nhất sẽ xuất hiện.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Tô Lê và Triệu Nhu kinh ngạc nhìn nhau rồi cùng nhau chạy tới mở cửa.
"Hạng tư......" Cái tên sắp nói ra dừng lại khi cô nhìn thấy người đến là ai.
"Sao lại thế này!"
"Cô làm sao mà lại xuất hiện tại đây!"
Tô Lê và Nguyễn Khanh Khanh đã nói ra cùng một lúc khi họ nhìn thấy nhau.
Tô Lê không muốn quan tâm đến Nguyễn Khanh Khanh tại thời điểm này, Tâm trí cô hoàn toàn hướng về phía Mục Thừa Ngôn, nhìn thấy anh trai trên người toàn là máu, cả người trong trạnh thái hôn mê dựa vào trên người Nguyễn Khanh Khanh.
Tô Lê không biết anh trai mình bị thương ở đâu nên không dám tùy tiện đi đỡ, chỉ phải tránh người ra để Nguyễn Khanh Khanh vào nhà.
"A Thừa bị làm sao vậy!" Triệu Nhu thấy thế hoảng sợ, vội vàng chạy tới.
"Là cháu không tốt, cháu trên đường gặp phải lưu manh, anh ấy đã cứu cháu, cánh tay anh ấy bị thương, cháu muốn anh đưa đi bệnh viện, nhưng anh ấy kêu cháu đưa anh tới nơi này ......" Nguyễn Khanh Khanh đỡ Mục Thừa Ngôn lên trên sô pha, sau đó nói năng lộn xộn để giải thích,giọng nói còn mang chút nức nở, như là bị dọa đến nơi rồi.
"Đừng có gấp, tôi đã kêu bác sĩ gia đình rồi, đại khái mười phút nữa liền tới." Tô Lê nói chuyện điện thoại xong, sau đó nhận lấy hòm thuốc mà bảo mẫu vội vàng mang qua. Cô hỏi Nguyễn Khanh Khanh, "Anh ấy thương ở nơi nào?"
Giờ phút này toàn bộ cơ thể bên phải của Mục Thừa Ngôn bị dính đầy máu, Tô Lê thật sự nhìn không ra miệng vết thương ở đâu.
"Là nơi này." Nguyễn Khanh Khanh chỉ chỉ cánh tay phải của Mục Thừa Ngôn.
"Tôi giúp anh ấy cầm máu trước." Tô Lê kéo Nguyễn Khanh Khanh ra cỗ khác như kéo con gà nhỏ, sau đó đút cho Mục Thừa Ngôn một viên thuốc trị thương mới đổi được từ hệ thống.
Đút thuốc xong, Tô Lê mở áo sơmi trên người Mục Thừa Ngôn ra, dùng bông nhẹ nhàng lau khô vết máu trên miệng vết thương, sau đó dùng gạc mới băng lại miệng vết thương cầm máu.
Một lúc sau, tay và quần áo của cô cũng dính đầy máu, nhưng cô không hề để ý, ngược lại ánh mắt liền trở nên sắc bén nhìn chằm chằm về phía Nguyễn Khanh Khanh.
Nguyễn Khanh Khanh bị Tô Lê liền có chút không thích hợp. Lúc bị Tô Lê nhìn tới, trong lòng cô ta có chút hoảng loạn, Hoàng Hậu nương nương ở kiếp trước, nghe nói trước khi vào làm chủ Đông Cung thì trong giang hồ có tiếng hiệp nữ, đừng cho nàng ta nhu nhược xinh đẹp, thực ra lại giỏi ngụy trang vô cùng......
Đối mặt với hung thủ giết hại mình, ngoài hận ý ra, còn đi cùng với nỗi sợ hãi.
"Nguyễn Khanh Khanh, cô làm sao lại gặp phải lưu manh, rồi làm thế nào được anh ấy cứu, mong cô nói rõ rằng sự thật." Giọng Tô Lê lạnh thấu xương, hơn nữa trên người cô còn dính máu, cả người tựa như ma quỷ từ trong địa ngục bò tới.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận