Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Khó Để Buông Tay (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 34: “Hi Hi muốn sống cùng mẹ không?”

Khó Để Buông Tay (Dịch) (Đã Full)

  • 502 lượt xem
  • 2031 chữ
  • 2020-10-23 12:34:46

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Mấy hôm nay vì chuyện gia đình, Lãnh Tây đã xin phép nghỉ. Cũng may giám đốc Dư châm chước cho cô. Hôm nay, công ty triệu tập tất cả các nhân viên mở cuộc họp khẩn cấp, chuyện cô không ngờ được đó chính là tổng giám đốc cũng tham dự.

Đồng nghiệp bên cạnh khẽ hỏi: “Sao tổng giám đốc lại đến nhỉ? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Lãnh Tây lắc đầu, tỏ ý không biết.

Sắc mặt tổng giám đốc có chút nghiêm trọng, vừa bắt đầu ông liền đi thẳng vào vấn đề: “Hợp tác lần này với công ty Trung Chính là do ai phụ trách?”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lãnh Tây.

Lãnh Tây hơi nhíu mày: “Tề tổng, là do tôi phụ trách.”

Ánh mắt Tề tổng nhìn qua cô: “Cô là người Dư Lỗi đã giới thiệu, tôi tin tưởng vào cách dùng người của Dư Lỗi. Nhưng hiện tại xem ra cô đã làm tôi quá thất vọng rồi.” Ông nặng nề nói.

Trong lòng Lãnh Tây dường như đã sáng tỏ.

“Trung Chính đã chọn đối thủ của chúng ta.” Tề tổng cao giọng nói: “Lúc trước các người đã nói sao với tôi? Không phải bên Trung Chính tỏ ý muốn hợp tác với chúng ta sao?”

Tất cả im bặt, gian phòng rộng trở nên tĩnh lặng đến nỗi một cây kim rớt xuống cũng có thể nghe thấy.

“Các người nói xem bây giờ phải làm thế nào? Trong mấy tháng qua, tất cả tinh lực và tài chính đều đổ vào dự án hợp tác lần này với Trung Chính,vậy mà giờ các người cho tôi xem kết quả gì đây?!” Gân xanh hằn rõ trên trán tổng giám đốc.

Dư Lỗi đứng lên: “Tề tổng, trong dự án lần này chúng tôi đã nỗ lực hết sức, thiết kế của Lãnh Tây tôi cũng đã xem qua, tôi tự nhận là không có vấn đề gì, ban đầu phía bên Trung Chính cũng bày tỏ quan điểm rất hài lòng. Tôi thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì?”

“Xảy ra chuyện gì? Cậu còn mặt mũi hỏi tôi.” Sắc mặt Tề tổng đỏ bừng tức giận.

Dư Lỗi bình tĩnh đứng đó.

Trong nhất thời bầu không khí vô cùng ngột ngạt. Lãnh Tây thở ra một hơi: “Tề tổng, giám đốc Dư, nếu như là lỗi của tôi vậy tôi xin từ chức.” Nói xong cô liền xoay người đi ra cửa.

Giày cao gót nặng nề gõ trên mặt đất, mỗi một bước đi cô đều suy nghĩ, có phải là Cao Tử Quần làm không? Anh lại bắt đầu dồn ép cô. Cô thật sự  quá ngốc nghếch.

Khi Dư Lỗi đến tìm cô, cô vừa mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.

“Cô còn nhớ những lời cô đã nói với tôi không?” Dư Lỗi nhìn cô hỏi.

Lãnh Tây lặng im không lên tiếng, một hồi sau khẽ nói: “Tôi cảm thấy không thẹn với lương tâm mình.”

“Tốt.” Dư Lỗi nhếch khóe miệng: “Lãnh Tây, tôi sẽ đi đến Trung Chính hỏi rõ ràng, yêu cầu bọn họ cho chúng ta một lời giải thích.”

Lãnh Tây không nói gì.

“Cô muốn ra ngoài?”

“Vâng, đi gặp một người bạn.” Lãnh Tây thản nhiên nói, sắc mặt không tốt lắm.

Dư Lỗi gật đầu: “Cô đi đi.”

Hai hôm trước Sở Hàng ho nhiều, vốn nghĩ rằng uống vài viên thuốc rồi sẽ đỡ kết quả là ngày càng nặng, hôm nay không thể không đến bệnh viện truyền nước. Khi Lãnh Tây đến bệnh viện, Sở Hàng vừa mới truyền được một chai, vẫn còn một chai.

Cô mua thức ăn ở ngoài mang vào, Sở Hàng một tay cắm ống truyền, một tay lật văn kiện. Anh đang chăm chú xem  tập giấy trên tay, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua rèm cửa mỏng chiếu vào.

Hồi đại học, cô thường nhìn thấy anh ngồi bên cửa sổ trong thư viện, ánh mặt trời rọi xuống khuôn mặt anh, hình ảnh kia vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí cô.

Sở Hàng vô thức quay đầu thì phát hiện cô đang ngơ ngác đứng trước cửa, ánh mắt trống rỗng  như đang suy nghĩ điều gì. Đôi mắt anh hoảng hốt tựa như rơi vào hố sâu không đáy.Sở Hàng nhíu mày, nhìn chằm vào khuôn mặt cô. Từ khi anh gặp lại cô đến nay vẫn không có ai đề cập lại chuyện quá khứ.

Sở Hàng chưa bao giờ vạch trần tâm ý của cô.

“Em đến rồi đấy à?”  Sở Hàng khàn giọng hỏi.

Lãnh Tây giật mình, cố gắng kìm nén nỗi niềm chua xót trong lòng: “Dạ. Em có mua cho anh một ít cháo nè.” Cô hơi cúi mặt, đi đến cạnh giường.

Sở Hàng nói: “Lúc sáng anh chẳng có khẩu vị, giờ lại cảm thấy đói bụng.”

Lãnh Tây mỉm cười, múc ra bát cho anh.  Tay Sở Hàng vẫn còn truyền nước, lúc này đây thật sự không tiện lắm. Cô thản nhiên cầm muỗng, đưa đến bên miệng anh.

Sở Hàng sửng sốt, anh do dự mấy giây mới từ từ mở miệng.

Thời gian ấm áp tựa như ngừng trôi.

Sở Hàng nhìn cô, khẽ chớp mắt: “Cảm ơn.”

Lãnh Tây thu dọn bát muỗng,  cô nghiêng người, nhẹ nhàng nói: “Đừng khách sáo.”

Sở Hàng đột nhiên giữ lấy tay cô.

Lãnh Tây  sững sờ.

“Tiểu Tây, chúng ta chỉ có thể thế này  thôi sao?” Sở Hàng chậm rãi nói từng từ từng chữ, thanh âm nặng trĩu.

Anh không muốn cô cứ mãi trốn tránh. Anh phải làm thế nào thì cô mới có thể buông xuống quá khứ được đây.

Lãnh Tây từ từ rút tay ra: “Tay em dính chút cháo, em đi rửa tay.” Cô vội vàng đứng dậy. Trong toilet, nước mắt cô bất giác rơi xuống.

Toàn thân cô dựa lên cánh cửa, cô cắn chặt môi để không nấc thành tiếng, sợ Sở Hàng nghe thấy. Cảm giác đau này chỉ mình cô mới hiểu được.

Cô lấy lại vẻ bình tĩnh đi ra ngoài, phát hiện trong phòng bệnh có thêm người. Một người phụ nữ và một cô gái.

Nghe thấy tiếng động người phụ nữ kia quay đầu lại, nhìn thấy Lãnh Tây bà hơi sửng sốt nhưng chỉ trong thoáng chốc liền biến mất.

“Mẹ, đây là Lãnh Tây.” Sở Hàng giới thiệu.

“Chào bác ạ.” Lãnh Tây lễ phép chào.

Bà Sở gật đầu: “Cháu đến thăm Sở Hàng à?” Lúc bà vào nhìn thấy thức ăn trên bàn đã hiểu. Bà Sở âm thầm đánh giá Lãnh Tây.

“Đúng lúc cháu làm việc gần đây.” Lãnh Tây trả lời.

Một cô gái gầy guộc thanh mãnh,  trông có vẻ thùy mị dịu dàng. Bà quay lại nhìn con trai mình, thấy ánh mắt anh đang nhìn cô, tất cả đều rõ ràng. Cô gái bên cạnh bà Sở cũng nhìn lướt qua cô.

“Bác gái, cháu phải trở về công ty, cháu đi trước ạ.” Lãnh Tây đi qua lấy túi, quay lại nhìn Sở Hàng: “Em về đây.”

Sở Hàng nhìn bóng lưng cô  khuất dạng cánh cửa.

“Là cô ấy?” Bà Sở hỏi thẳng.

Sở Hàng không trả lời. Lúc này cô gái bên cạnh bà Sở mới lên tiếng: “Thím ba, hình như con đã gặp cô ấy ở đâu rồi thì phải.”

Sở Hàng liếc nhìn qua cô gái: “Em vừa trở về sao có thể quen cô ấy được.”

Sở Kha bĩu môi: “Vậy thì chưa chắc nha. Anh hai, nếu anh đã thích người ta nhiều năm như vậy, tại sao còn chưa hành động. Hèn gì thím ba cứ hết lần này đến lần khác muốn giới thiệu đối tượng cho anh.”

Sở Hàng nhíu mày: “Đi gọi y tá đến đi.”

Sở Kha tuy bất mãn nhưng vẫn nghe lời đi ra.

Bà Sở nói: “Con có gì muốn nói với mẹ sao?”

Sở Hàng không có biểu cảm gì, có lẽ vì lúc nãy Lãnh Tây vẫn chưa cho anh đáp án: “Mẹ, Lãnh Tây là một cô gái tốt.”

Bà Sở cười cười: “Yêu cầu của mẹ con cũng biết. Nếu con cảm thấy hợp, thì khi nào có thời gian cứ dẫn về nhà để bố và nội cùng gặp.”

Trong lòng Sở Hàng chua chát, nhiều điều muốn nói nghẹn trong cổ họng không thốt nên được.

Đã vào tháng mười một, khí trời chuyển lạnh, khó trách dạo gần đây nhiều người  đau ốm. Dọc con đường, hai hàng cây ngô đồng rợp bóng nối đuôi nhau san sát,  Lãnh Tây từng bước đi về phía trước.

Vô thức đi đến trường khi nào không hay, cô nói chuyện với cô giáo muốn đón Hi Hi về sớm.

“Mẹ, sao hôm nay đến đón con sớm thế?” Cao Hi Hi vui vẻ nói.

Lãnh Tây mỉm cười: “Không phải con muốn đến công viên chơi trò chơi sao? Hôm nay mẹ có thời gian đưa con đi.”

“Hay quá.” Cao Hi Hi hưng phấn kéo tay Lãnh Tây.

Hai mẹ con chơi ở công viên cả một buổi chiều, họ chơi đủ trò: thuyền hải tặc, vòng đu quay, xe điện đụng… Chiều hôm nay, dường như Lãnh Tây đã cởi bỏ được bao gánh nặng bấy lâu nay, nụ cười luôn nở trên môi.

Cao Hi Hi vừa chơi xong trò đu ngựa gỗ, Lãnh Tây lau những giọt mồ hôi trên trán cô bé: “Con đói bụng không?”

Cô bé khẽ gật đầu: “Mẹ, nếu như bố cũng ở đây chơi cùng chúng ta thì hay biết mấy.”

Lãnh Tây không nói gì. Ánh mắt Hi Hi nhìn qua gia đình ba người bên cạnh, nụ cười trên mặt cô bé từ từ biến mất: “Mẹ, mẹ đừng giận bố nữa được không?”

Sắc mặt Lãnh Tây bỗng thay đổi, cô chậm rãi ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt con gái: “Hi Hi, nếu như bố mẹ không thể ở bên nhau thì sao?”

Cao Hi Hi không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn Lãnh Tây.

“Hi Hi có muốn sống cùng mẹ không?”

Cao Hi Hi cắn môi: “Con muốn cả nhà ta hòa thuận chung sống cùng nhau, con không muốn xa cách ai cả.”

Lãnh Tây nhìn khuôn mặt con gái, hiểu rằng con gái mình không thể chấp nhận được sự thật này, cô vuốt đầu Hi Hi: “Được rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”

Hai người vào KFC, sau khi tìm được chỗ ngồi, Lãnh Tây mới lấy di động ra. Cô vẫn chưa nói với Cao Tử Quần rằng hôm nay cô sẽ đón Cao Hi Hi.

Có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Cao Tử Quần.

Khóe miệng cô vô thức nhếch lên.

Buối tối,cô đưa Cao Hi Hi về nhà mình, ngoài ý muốn nhìn thấy xe Cao Tử Quần đã sừng sững đậu ở đấy.

“Bố sao đến đây?” Hi Hi cao giọng gọi.

Cao Tử Quần xuống xe đi đến. Anh nhìn Lãnh Tây bằng ánh mắt lạnh băng: “Em muốn đi đón con, ít nhất cũng phải gọi điện thoại cho anh báo một tiếng chứ.”

Lãnh Tây nheo mắt: “Hi Hi, con giúp mẹ đem túi vào đi.”

Hi Hi mấp máy miệng định nói, nhưng do dự một lát cuối cùng cũng đi vào.

“Cao Tử Quần, con bé là con gái tôi, chẳng nhẽ mỗi lần tôi đưa con bé ra ngoài đều phải bẩm báo với anh sao?” Cô cười mỉa mai.

Cao Tử Quần bỗng siết chặt tay: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lãnh Tây cười: “Anh làm chuyện gì trong lòng anh tự biết.”

Cao Tử Quần nhìn thấy sắc mặt cô rất không tốt, anh cố gắng kìm nén cơn lửa giận: “Em nói vậy là có ý gì?”

Lãnh Tây cười nhếch môi: “Cao Tử Quần, lúc đầu anh đáp ứng hợp tác cùng công ty chúng tôi chính là vì ngày hôm nay sao, cho chúng tôi hi vọng rồi đột ngột  đẩy chúng tôi xuống đáy vực? Anh đúng là đồ bỉ ổi!”

Vẻ mặt Cao Tử Quần đột nhiên thay đổi, trở nên đông lạnh: “Thì ra là vì chuyện này. Em nghĩ rằng anh nhàn rỗi đến mức gây khó dễ cho em?” Anh cười nhếch môi: “Lãnh Tây, nếu như thật sự muốn giày vò em, em nghĩ công ty em còn có thể đứng vững được ở đấy sao?” Anh dửng dưng nói: “Còn có chuyện của bố em nữa, em cho rằng là vì đâu mọi chuyện lại có thể suôn sẻ đến như vậy? Chết tiệt… đừng cho rằng tất cả đều do Sở Hàng giúp.”

Lãnh Tây chỉ cảm thấy gân xanh trên trán đang nhảy thình thịch, đầu óc cô hỗn loạn.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top