Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hàn Quốc
  3. Khát Vọng Trỗi Dậy (The Second Coming of Gluttony)
  4. Chương 215: Vang danh khắp Thiên đường (Phần 2)

Khát Vọng Trỗi Dậy (The Second Coming of Gluttony)

  • 573 lượt xem
  • 1583 chữ
  • 2021-02-02 22:18:41

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Một người phụ nữ đang đứng đó, một tay chống nạnh, mặt vênh vênh nhìn bọn họ.
Nhìn qua, cái bản mặt kiêu căng cộng thêm cái tính huênh hoang của ả làm cô tức lộn ruột.

Nhưng Yi Seol-Ah vẫn cúi gập người chào hỏi đàng hoàng.
“X-xin chào!”
“…..”
“Cô đang làm gì ở đây thế?”

Clack, clack.

Cô ta không đáp lại lời chào của Yi Seol-Ah, ả bước nhanh đến chỗ cô và giật phắt tờ giấy cô đang cầm.

“Ah!”
Yi Seol-Ah theo phản xạ đưa tay cướp lại, nhưng ả ta nhướm mày lên trừng mắt nhìn cô. Cô rụt tay lại và từ từ hạ xuống.

“Hmm…”

Sau khi ả liếc qua tờ giấy.
“Ai đã mang cái này ra đây” – Ả nheo mắt
“Là tôi.”
Yi Sungjin trả lời. Giọng cậu có vẻ đang khá nóng nảy.
“Sungjin.”
Yi Seol-Ah nhắc thầm, nhưng cậu bé không rời mắt đi, nhìn thẳng vào ả ta. Cô ta mím môi chặt
“Hah…”

Như vừa thấy cái gì đó vô lý, cô ta bắt đầu chế giễu.
“Ahh, lại cái tin vớ vẩn này sao??” – Rồi cô ả vò nát tờ giấy.

“Này. Yi Seol-Ah.”
Cô nắm chặt tay thành nắm đấm, cả hai tay tiếp tục vò nát tờ báo.
“Cô nghĩ Thiên Đường chỗ để đùa sao?”
“Không!! Tôi không có…” – Yi Seol-ah hoảng loạn.

“Không? Thế sao cô lại đi đọc những thứ này? Cô có thời gian để đọc mấy cái thứ nhảm nhí này à?
“Tôi rất tiếc, Unni.” (hậu tố ~ đại loại như để gọi người khác là chị vậy.)
“Unni?
“S-Sunbae…”
Yi Seol-Ah nghiêng cổ, trông cô có vẻ đang rất khó chịu.

Người phụ nữ hất cằm ra và kéo dài một tiếng thở dài. Rồi cô ta trừng mắt nhìn Yi Seol-Ah, cô còn đang rất bức xúc.

“Nhìn xem, trẻ con chưa kia. Cô cậu không đến đây miễn phí đâu. Tôi phải dùng Điểm Thành Tựu để đưa cả hai người đến đây đó, nhớ không?
“Đúng vậy…”
“Tôi đã bỏ ra đến 2 con dấu đồng cho cô cậu, chí ít hãy hành động cho xứng với giá của nó, tôi đã nói với cô cậu bao nhiêu lần rồi?
“…..”

“Và cái này nữa. Nghĩ gì mà lại đi đọc cái thứ vớ vẩn này? Đừng có chọc tức tôi?
“…Không phải như thế đâu.”
“Thế là như thế nào?”

Yi Seol-Ah nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng giọng của cô ta còn gắt gỏng hơn, làm cô nao núng.
“Cô không thấy xấu hổ khi đi đọc mấy thứ này sao? Mấy người vừa tốt nghiệp cùng một khóa đúng không? Cô được như thế này sao? Cô đã xuất sắc và phá bất kỳ kỷ lục nào được ghi trong hồ sơ như thế này sao. Không, tôi chẳng mong cô được như thế. Chỉ cần cô được mức trung bình thôi là phúc cho tôi lắm rồi.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức. Tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn.”

“Aigoo …Xem Tiểu thư của chúng ta nói kìa?Lúc nào cô cũng nói mình sẽ làm hết sức mình, rồi lại còn sẽ cố gắng hơn nữa. Thế khi nào thì kế hoạch đó của cô bắt đầu?”
Người phụ nữ kia chửi cô lia lịa.

“Nếu đã không tài cán gì, thì ít nhất cố mà chứng mình mình làm việc chăm chỉ đi? Cô có cảm thấy tiếc cho người đã giới thiệu cô đến đây không?”

Người phụ nữ ném tờ báo nhàu nát xuống chân cô. Khi quả bóng giấy đập vào chân Yi Seol-Ah, cô cắn tức giận cắn môi.
“Nhìn cô xem. Tôi mới nhắc nhở có mấy câu. Haizzzzzzzzzz.”
Cô ta lắc đầu. Rồi quay lưng lại đi thẳng ra khỏi phòng.

Tiếng bước chân xa dần, hai chị em vẫn đứng trong yên lặng.

Đột nhiên có tiếng sụt sịt. Yi Sungjin ngạc nhiên, cậu quay lại. Mũi Yi Seol-Ah đỏ ửng lên.
“Bộ mụ ta sẽ chết nếu không làm phiền chị em mình một hôm sao?”

Cậu nghiến răng nhìn cánh cửa trước, nhưng rồi bất lực quay lại gãi đầu.
“Em xin lỗi, noona. Chỉ tại em mang tờ báo đó đến.”

Yi Seol-Ah lắc đầu.
“Không, không, không phải lỗi của em. Cô ta lúc nào chả thế.”

Yi Seol-Ah đẫm lệ trên mắt, cô mím môi và siết chặt nắm đấm, có vẻ cô vẫn chưa mất niềm tin.
Yi Sunjin thở dài, rồi rên rỉ.
“Em nhớ Vùng Trung Lập quá!”

Yi Seol-Ah nửa đồng ý với cậu nửa không, nhưng cô cũng không phản đối gì.
“Đi bắt tàu thôi.”
Giọng cô bắt đầu khàn khàn, cô ấy góm ghém cung tên rồi rời khỏi phòng.

***

Thành phố Haramark. Văn phòng Carpe Diem.

“Được thôi. Cứ làm đi..”

Chohong trả lời cực kỳ lạnh lùng khiến Seol Jihu ngơ ngác.
“Cứ làm đi.”
“?”
“Sao lúc nào bản mặt cậu lúc nào cũng như có dấu hỏi trên đầu thế hả? Cứ làm đi.”

Chohong khịt mũi và tiếp tục tập trung vào bài tập của mình.
“Ông già đó đã cẩn thận đến mức hỏi liệu cậu có đến và đề cập gì tới vị trí thủ lĩnh hay không. Tôi thấy mọi thứ ổn mà!”

Chohong đang ướt đẫm mồ hôi, cô đang treo người bằng chân trên thanh xà đơn và gập bụng ngược lên liên tục, cậu trầm trồ nhìn cô tập luyện. Mặt khác, anh không thể không cảm thấy bất ổn, nghĩ rằng mọi thứ thật phức tạp.

Cậu biết Chohong không có bất kỳ tham vọng nào trở thành thủ lĩnh. Nhưng cô không muốn đảm nhiệm với ủng hộ cậu lên làm thủ lĩnh nhóm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Vì thế, cậu đã chuẩn bị kỹ càng và cẩn thận, cho đến khi cô nói: ‘Được thôi. Cứ làm đi. ‘
Câu nói đó đủ lạnh khiến cậu run rẩy cả người.

Seol Jihu đờ đẫn đứng đó, Chohong nhận ra cậu đang nghĩ gì, cô liền nói
“Hey ! Cậu nghĩ tôi ngốc sao? Cậu nghĩ tôi đồng ý mà không suy nghĩ kỹ à?
“Thật à?”
“Tất nhiên rồi. Nhìn những gì cậu đã làm được gần đây xem. Cậu còn lo lắng về điều gì nữa?”

Đúng như Chohong nhận xét, có vẻ không có gì phải lo lắng thật. Cậu đã chứng minh sự đặc biệt của mình.
Cậu đã xoa dịu Linh Hồn Thánh Nữ một cách rất độc đáo trong Khu Rừng Khước Từ, chứng tỏ sự dũng cảm của mình khi dụ được hàng trăm Ký Sinh Trùng trong Thung lũng Arden, rồi giải mã những bí ẩn đằng sau của Làng Ramman.

Còn gì nữa? Cậu đã vạch ra một kế hoạch cho nhiệm vụ giải cứu và thể hiện khả năng của mình gây ra sự kiện trấn động ở Bữa Tiệc.

Con Dấu Vàng hay tốc độ tăng trưởng khủng khiếp của cậu cũng ảnh hưởng một phần. Cùng với vô số những thành tựu mà cậu đã đạt được đem lại cho cậu những phẩm chất, những kinh nghiệm để được công nhận là một thủ lĩnh

Tuy nhiên, mọi chuyện sẽ khác nếu Chohong cũng nhắm đến vị trí này. Nhưng cô đã nói cô quá mệt mỏi khi phải giữ vị trí thủ lĩnh tạm thời, cậu thì chẳng có lý do gì mà ngăn cản cô làm điều đó cả.
“Đừng lo lắng gì nhiều. Cũng chẳng có gì to tát đâu, khi chúng tôi đưa Dylan trở thành thủ lĩnh cũng thế thôi mà.”

Tuy Chohong khuyên đừng lo lắng, nhưng nó chẳng yên tâm chút nào. Độ nhìn xa trông rộng của cậu và Dylan khác nhau một trời một vực mà.
“Có thực sự ổn không, mọi người chấp nhận nó dễ dàng thế sao?”

Seol Jihu đảo mắt kinh ngạc. Hugo đang nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, có khi từ nãy đến giờ anh còn chả nghe thấy gì.
“Hehe…”

Anh còn đang hớn hở nhìn ngôi nhà bên kia đường. Chính xác hơn thì anh đang nhìn chằm chằm vào Seo Yuhui đang đứng ngoài cửa.

Hugo không phản hồi, dù cậu gọi khá to.
“Hugo!”
“Yea Yea?”

Phải đến lúc Seol hét lên, Hugo mới chịu trả lời. Nhưng anh ta chỉ hô vài câu với vài cử chỉ linh tinh gọi là cho có theo dõi câu chuyện, mà hành động đó còn có chút nhắc nhở Seol đừng làm phiền anh “làm việc”.

“Yea yea. Chắc chắn rồi. Được chứ. Từ giờ trở đi, Seol sẽ là thủ lĩnh của chúng ta.”
Mặt Seol đang căng như dây đàn thì được giải tỏa khi nghe câu trả lời đơn giản của Hugo. Cậu cảm thấy thật ngu ngốc vì lại đi suy nghĩ đến đau cả đầu suốt đêm qua về cách thuyết phục hai người họ.

“Phew.”

Chohong nhảy từ thanh xà đơn xuống, đặt tay lên vai Seol Jihu.
“Hey. Cậu đã ở cùng chúng tôi một thời gian rồi, nên cậu cũng biết, Hugo, tên khốn đó, chỉ là một thằng não tôm thôi. Hắn không bằng lòng cái gì là cái mồm hắn lại vung xả ra hết thôi, hắn không biết nhường nhịn đâu đấy.”

Seol Jihu suýt nữa buột miệng, ‘Thì cô khác méo gì đâu,’ may mà cậu kịp nuốt nó vào bụng.
“Mặt hắn trông như thế thôi, chưa chắc hắn đã nghĩ như hắn nói đâu. Suy nghĩ cho kỹ vào.”
“….”
“Cậu cũng biết à. Tên khốn đó chẳng bao giờ chịu động não đâu!”

Chohong nghiêm túc. Seol Jihu thấy mình đang đồng ý một cách vô thức.
“Dù sao đi nữa, chúc “ngài” may mắn, thủ lĩnh mới!

Sau khi hét lên một cách thân mật, Chohong “tét” vào lưng cậu một cái rồi rời khỏi phòng tập luyện.

Mặc dù lưng cậu vẫn còn rát vì cái tét của Chohong, Seol Jihu vội chạy tới bên Hugo. Anh ta vẫn đang thả hồn hướng về căn nhà của Seo Yuhui.
“Hugo! Hugo! Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?

Seol Jihu muốn nói chuyện nghiêm túc với Hugo.
“Nói chuyện sao? Hay đấy.”
“Anh thấy ….”
“Wow…. Có phải cô ấy rất đẹp không?
“…”

Seol Jihu thẫn thờ và tuyệt vọng.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top