Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Khánh Dư Niên (Dịch)
  4. Chương 331: Đĩa đậu trong hoàng cung 4

Khánh Dư Niên (Dịch)

  • 118 lượt xem
  • 1654 chữ
  • 2024-02-13 21:26:07

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

"-Nhi thần cũng là nghĩ như vậy, hơn nữa nội khố rất nhiều việc liên quan tới vàng bạc, cần một đại thần giữ mình trong sạch mới có thể xử lý được công việc. Nhi thần vọng ngôn một câu, hiện giờ trong quan trường, tham ô thành phong trào, tuy rằng các lộ cũng có thanh quan nổi danh. Nhưng trên các mặt khác, tiểu Phạm đại nhân tài hoa hơn người, thế nhân đều biết là người học cao hiểu rộng, cho hắn quản lý nội khố, nghĩ chắc hợp.

-Ồ? ~ Hoàng đế sắc mặt không đổi hỏi:

-Đạo lý này miễn cưỡng có thể thông qua, nhưng không còn nguyên nhân nào khác sao?

Thái tử liếc mắt nhìn nhị hoàng tử, đều không hiểu gì, chẳng lẽ bệ hạ mượn cơ hội khảo thí hai người sao. Tên đã trên dây, phải phóng đi thôi. Thái tử không còn các nào khác đành phải kiên trì nói rằng:

-Nhị ca nói rất đúng, hơn nữa giám sát nội khố từ trước tới nay đều là việc của Giám Sát Viện. Phạm đại nhân là đề ti giám sát viện. Nghĩ tới hai ti phối hợp, cũng tiện hớn rất nhiều.

Tiểu hoàng tử đi vào với nhị hoàng tử, đã đứng một hồi lâu, chân có chút ngứa ngáy rồi, hơn nữa cũng có thể nghe không hiểu lắm những lời phụ thân cùng các bậc đại thần này nói cái gì. Tinh thần có chút không được minh mẫn, trong hoảng hốt, có chút kỳ quái, cười hì hì, lên tiếng nói:

-Thái tử ca ca, theo ca nói, Phạm Nhàn này chẳng phải là tự mình giám sát mình rồi sao?

Hắn là một tiểu hài tử, cho nên nói chuyện hơi càn quấy một chút, người bên ngoài cũng chỉ tưởng là lời nói ngây thơ chất phác. Nhưng dường như những lời nói vô tâm đó, lại chỉ thẳng ra những sai lầm trong lời của thái tử. Chúng đại thần cũng không dám nói nhiều lời, thái tử sắc mặt hơi khó coi.

Cũng may nhị hoàng tử lúc này cũng khổ não nói:

-Phụ hoàng, nhi thần thực sự cũng không nghĩ ra được rồi.

Hoàng đế không có ý trách cứ lời của thái tử, chỉ nhàn nhạt nói rằng:

-Không nghĩ ra được sao? Vì sao lúc trước ngươi muốn tiến cử hắn?

Mọi người bên trong ngự thư phòng không biết rõ kế hoạch của thánh thượng, rõ ràng là hướng vào Phạm Nhàn, nhưng lại muốn tìm phiền phức cho nhi tử mình, thật sự là thánh tâm khó dò. Mọi người không thể làm gì khác hơn được là ngậm chặt miệng, chỉ sợ gặp phải họa tới.

Phạm Nhàn thân là đương sự, càng không thể ngồi yên trên ‘ghế nóng’, rất có chút khó chịu. Ngay lúc này nhị hoàng tử mới có hơi chút bất an lên tiếng:

-Kỳ thực…còn có một nguyên nhân, là…bởi vì nhi thần…cùng Phạm đại nhân quan hệ cá nhân không tồi.

…

Bệ hạ yên lặng nhìn nhị nhi tử của mình, sau một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười có vẻ vô cùng thư sướng, nói rằng:

-Nghìn điều, vạn điều, chỉ một điều là đủ rồi…Nội khố là cái gì?? Đó là khố của hoàng thất, nếu muốn Phạm Nhàn để ý tới nội khố, hắn tự nhiên cũng phải có đủ thân cận với hoàng thất mới được. Phạm Nhàn nếu đã làm ở Thái Thường Tự, một điều thân cận tự nhiên đủ rồi.

Đương nhiên vậy là đủ rồi, Phạm Nhàn nói như thế nào cũng là một phò mã quận chúa, nói như thế nào, thái tử, nhị hoàng tử cũng thường gọi hắn là muội phu. Thái tử ở bên cạnh lắng nghe, không khỏi thở dài trong lòng, nghĩ thầm lão nhị quả nhiên là lợi hại, không ngờ đoán được đáp án phụ hoàng muốn, chính mình thế nào cũng chậm hơn một chút?

Bởi đại quân mới quay về, biên giới mới định lại, cho nên nghị sự ngày hôm nay có vẻ hơi lâu một chút, đúng là đã tới giữa trưa, tới giờ ăn cơm rồi. Hoàng đế nhìn trời một chút, liền phân phó thái giám phòng ngự thiện, giữ chư vị đại thần cùng hoàng tử lưu lại dùng bữa. Phạm Nhàn hôm nay lần đầu tiên được ăn trong ngự thiện phòng, cũng nghĩ được ăn cái gì đó thần kỳ. Nhưng mà chỉ có rau xanh, cá, gà các loại, càng làm cho hắn thoải mái hơn chính là, cùng thánh thượng dùng bữa cũng không có khó chịu như mình tưởng tượng, trước khi ăn cũng không cần phải khấu đầu lần nữa.

Lời nói lúc trước của thái tử cùng nhị hoàng tử tất cả đều rơi vào trong tai của hắn, biết mình đúng là trốn không được rồi, nhìn vị nam tử trung niên đang ngồi bên trên kia trong lòng không khỏi sinh ra một chút hàn ý cùng cảnh giác??? Căn cứ vào ân sủng của hoàng đế là một chuyện thực sai lầm, nhưng hắn cũng không cho rằng một đế vương, có được bao nhiêu loại tình cảm này.

Phạm Nhàn không phải là một người có thể khống chế được tốt, hắn quỳ cũng quỳ được, nhẫn cũng nhẫn được, nghe cũng nghe được, nhưng có lúc mấu chốt uy hiếp tới bản thân, hắn sẽ mỉm cười sờ chân nhỏ của mình, không phải quỳ, nhẫn không được, nghe không được, chỉ biết đánh mẹ ngươi thôi.

Thái tử cùng hoàng tử cẩn thận hầu hạ bệ hạ dùng bữa sau đó tới thiên điện dùng cơm. Lúc này thánh thượng cùng mấy vị cựu thần đang nói chuyện phiếm, trên bàn ăn tự nhiên không nói chuyện quốc sự, cho nên nghị luận chỉ là những việc: nước giếng nhà ai ngâm trà thì tốt, dưa hấu châu nào thì lớn, vân vân và vân vân…Thỉnh thoảng còn nhắc tới một chút truyền thuyết trong thiên hạ vẫn thường nhắc tới. Thanh âm của mọi người dường như buồn bã khi nghĩ tới Trang Mặc Hàn qua đời, nghĩ tới ngoại trừ Thư đại học sĩ cùng Nhan Hành Thư ram những quan lớn khánh quốc này thậm chí ngay cả bệ hạ, lúc học vỡ lòng cũng là lúc đọc qua kinh sách của Trang đại gia.

Nói chung bữa cơm này so với bữa cơm ở Phạm phủ cùng dễ dàng hơn nhiều. Phạm Nhàn bụng có chút đói, cũng không có dựng tai nghe bên kia nói chuyện, đang khua cái đũa của mình với tới một miếng đậu ném vào trong miệng, chợt nghe thấy tiếng của bệ hạ nói với hắn rằng:

-Phạm Nhàn, ngươi tới.

Phạm Nhàn ngẩn ra, buông chiếc đũa, có chút lưu luyến rời khỏi đĩa thang đậu miêu hương thơm ngào ngạt trên bàn. Trong mắt hắn hiện ra dáng cười tươi rất trong sáng, nhanh chóng đi tới bên cạnh bệ hạ, nhìn khuôn mặt anh khí mười phần, trong con mắt hắn hiện lên một chút buồn bã cùng kích động, chắp tay hành lễ.

Đám cựu thần không biết bệ hạ gọi hắn tới làm cái gì, có chút hiếu kỳ dựng tai lên nghe. Bệ hạ cười nhìn hắn một cái nói rằng:

-Còn nhớ rõ ngày đó trong quán trà bên cạnh sông Lưu tinh, trẫm đã từng cho phép ngươi một chuyện gì không?

Phạm Nhàn không ngờ hoàng đế bệ hạ lại nói chuyện này trước mắt những quan lớn này, cười đáp:

-Thần ngày đó không biết là bệ hạ, cùng Cung thống lĩnh đấu một chưởng, mạo phạm tới thánh giá, thật sự là tội đáng muôn chết.

Lại bộ thượng thư ỷ vào mình là nguyên lão tam triều, vuốt râu khoa trương hỏi:

-Thì ra thánh thượng cùng Tiểu Phạm đại nhân đã từng gặp qua ngoài cung.

Hoàng đế khánh quốc lúc thương thảo chuyện quốc sự, có vẻ không giận mà uy, nhưng lúc này lại vô cùng hiền hòa, cười ha hả nói lại chuyện lúc đó cho các vị đại thần cùng nghe. Phạm Kiến lòng thầm nói hoang đường, không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai thỉnh thánh thượng thứ tội mạo phạm cho khuyển tử. Mấy đại lão trong triều còn lại cũng âm thầm nói, thảo nào Phạm Nhàn lại được thánh sủng như vậy, thì ra là có kỳ ngộ bực này. Tiểu tử này đúng là vận khí cũng quá tốt đi, không khỏi hiếu kỳ bệ hạ tới cùng là cho phép Phạm tiểu tử này chuyện gì.

-Trẫm từng nói quá, muốn cho muội muội ngươi một hôn sự tốt.

Hoàng đế dùng ánh mắt vô cùng nhu hòa nhìn Phạm Nhàn, tuyệt không có mang theo một chút vẻ nào là của thiên tử cả

-Hiện giờ Phạm tiểu thư hứa gả cho Tĩnh Vương thế tử, ngươi xem hôn sự này thế nào?

Phạm Nhàn trong đầu so với ăn thuốc đắng còn đắng hơn, trên mặt lại tràn đầy vẻ cảm động, theo phụ thân liên tục bái lạy. Mấy cựu thần bên cạnh sau khi nao nao cũng liên tục nịnh nọt nói bệ hạ bên sông vô tình gặp thần tử, liền thành một đoạn nhân duyên, thật sự là giai thoại thiên cổ, vân vân…

Thanh âm có chút lớn, truyền tới tai mấy vị hoàng tử đang dùng cơm ở bên phòng bên cạnh. Đại hoàng tử nhíu mày, thái tử mỉm cười, càng cảm thấy việc mượn hơi Phạm gia là một quyết sách anh minh. Hắn vô tình nhìn mặt nhị hoàng huynh, nhưng phát hiện sắc mặt vị này vẫn không đổi như cũ, như mấy năm nay vậy? thậm chí có chút cổ quái mà thong thả nhắm nuốt thực vậy liên tục. Thái tử không khỏi trong lòng thầm mắng thằng nhãi này dối trá không chịu được.

Trong ngoài ngự thư phòng, tiếng cười, tiếng hoan hô thánh thượng truyền tới, đâu ai biết trong lòng Phạm Nhàn phiền não cùng khổ sở tới mức nào.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top