Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Khánh Dư Niên (Dịch)
  4. Chương 3: Vô danh hoàng thư

Khánh Dư Niên (Dịch)

  • 132 lượt xem
  • 1477 chữ
  • 2023-12-25 18:07:52

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lợi ích lớn nhất khi được sống lại có lẽ là hiện giờ có tứ chi linh hoạt, có thể hành động thoải mái. Chuyện này làm Phạm Nhàn rất vui mừng. Cái cảm giác không có bệnh tật trong người thật vui sướng khó tả --- y rất thoải mái, có thể nói đã là trời cao ban ân cho bản thân mình rồi.

Mất tròn bốn năm hắn mới hiểu rõ được vấn đề này, đã có cơ hội sống lại một lần nữa, vì sao bản thân mình không sống cho thật tốt đi? Nếu trời cao đã ban cho mình cuộc sống mới, mình sống không vui vẻ chẳng phải là không nể mặt ông trời à? Nếu bây giờ mình có thể cử động sao không hoạt động thật nhiều đi?

Cho nên toàn bộ hạ nhân của phủ bá tước nói vị thiếu gia nhỏ tuổi này là người rất hiếu động.

- Thiếu gia, van xin cậu, mau xuống đây đi.

Lúc này Phạm Nhàn đang ngồi ở trên đỉnh hòn giả sơn trong sân, nhìn ra vùng biển xa xa cuối chân trời, khẽ mỉm cười.

Nhưng trong mắt nha hoàn, một đứa bé mới có bốn tuổi không ngờ dám trèo lên cao như vậy, còn có điệu bộ mỉm cười rất là thành thục, rõ ràng là thằng nhóc này điên mất rồi.

Càng lúc mọi người càng tập trung đông đúc bên dưới hòn giả sơn, bảy tám hạ nhân đã luống cuống lo lắng chạy xung quanh giả sơn.

Tuy Ti Nam bá tước được hoàng đế bệ hạ ân sủng, nhưng dù sao tước vị cũng không cao, quan chức cũng không lớn, thu nhập bên ngoài cũng không nhiều lắm, cho dù có nhiều cũng không thể cấp toàn bộ cho mẫu thân và con tư sinh của mình, cho nên hạ nhân trong biệt phủ của bá tước cũng không đông lắm.

Phạm Nhàn nhìn sắc mặt sốt ruột của mấy người phía dưới hòn giả sơn, không khỏi thở dài, cẩn thận bò xuống dưới nói:

- Chỉ là vận động một chút thôi, làm gì mà gấp vậy?

Đám hạ nhân nghe nhiều những lời kỳ quái của tiểu thiếu gia bắt chước người lớn nhà mình, thành thói quen rồi, thấy vậy cũng không trách mắng gì, một ông lão đi tới bế y mang đi tắm.

Tới khi Phạm Nhàn được tắm rửa sạch sẽ tho một nha hoàn bế lấy y, cười tủm tỉm mà vuốt ve vào khuôn mặt y cười trêu nói:

- Thiếu gia trông chẳng khác gì cô bé, tương lai không biết tiểu thư nhà ai có phúc hưởng đây.

Phạm Nhàn ngây ngốc không có nói tiếp, y hoàn toàn không thể dùng thân thể trẻ con bốn tuổi vả vào miệng nha hoàn tỷ tỷ hơn mười tuổi này được, loại chuyện này y chẳng thèm làm --- đợi lúc bản thân mình được sáu tuổi chắc mới có thể.

- Đi ngủ trưa thôi tiểu tổ tông.

Nha hoàn vỗ vỗ mông đứa bé, các cô lấy làm lạ, vị tiểu thiếu gia của biệt phủ bá tước này tuy nhỏ tuổi, tính tình đã bắt đầu có dấu hiệu không tốt, nhưng tới giờ vẫn giữ thói quen của người trưởng thành.

Ví dụ như ngủ trưa.

Khi mọi người còn nhỏ luôn luôn nhớ rõ câu chuyện vĩ đại vào giữa trưa, giữa ánh mắt trời nóng rực sẽ có nhiều người xấu bức bách mình đi ngủ.

Những người xấu này gọi là cha, là mẹ, còn có cả thầy giáo nữa.

Nhưng Phạm Nhàn thiếu gia này chưa bao giờ cần người khác thúc ép đi ngủ, mỗi buổi trưa tới chính ngọ là y thu khuôn mặt hồn nhiên tươi cười, trái lại đi vào phòng ngủ bắt đầu ngủ, hơn nữa ngủ liền một mạch không phát ra bất cứ thanh âm nào.

Ban đầu lão phu nhân không tin, bảo nha hoàn quan sát thằng nhóc này, tưởng là y vờ ngủ, nghịch ngợm trên giường, nhưng mất hơn nửa năm mới phát hiện ra mỗi lần thằng nhóc này đều ngủ rất sâu, thậm chí có quát gọi cũng khó đánh thức nó dậy được.

Từ đó trở đi, đám nha hoàn không tiếp tục chú ý chuyện này nữa, lúc y ngủ, chỉ đứng ngoài trông coi mà thôi.

Giờ là mùa hè, đương nhiên đám nha hoàn cũng vất vả hơn, nghiêng nghiêng thân mình, tay cầm chiếc quạt nhẹ nhàng phe phẩy từng cái một, ngẫu nhiên lại có cơn gió nhẹ thổi qua.

….

Trở lại phòng ngủ, Phạm Nhàn bò lên trên giường, xốc mặt trên của chiếc chiếu ra, cẩn thận lôi một quyển sách ở bên dưới lên.

Bìa của quyển sách này màu vàng, trông có vẻ cổ xưa, nhưng bên trên không có chữ nào. Có điều gáy sách lại thêu hoa văn hàm nghĩa sâu xa khó hiểu, mỗi nét bút đều như gió cuốn mây trôi, hoặc là như một góc thần vận thượng cổ.

Y nhẹ nhàng mở quyển sách ra, giở đến trang thứ bảy, bên trên có vẽ hình một nam tử để trần, trên thân thể ẩn hiện đường cong màu đỏ, không biết là dùng nước sơn gì vẽ thành như vậy. Điều này khiến người xem có cảm giác dường như… những đường cong này đang chậm rãi chuyển động.

Phạm Thận thở dài, bề ngoài mình mới chỉ có bốn tuổi, cho nên luôn không dám biểu lộ bản tính quá mức, cũng may còn có một quyển sách như vậy để thời gian của mình không đến mức quá mức buồn chán.

Quyển sách này là lúc còn nhỏ do thiếu niên mù tên Ngũ Trúc kia lưu lại cho mình.

Phạm Thận vẫn nhớ kỹ thiếu niên mù kia chính là người hầu của mẫu thân mình trong thế giới này.

Năm đó y bị nhốt trong thân thể nho nhỏ của trẻ sơ sinh, từng ở trong lòng của thiếu niên đó. Từ kinh đô đi thẳng tới hải cảng này, có lẽ đối phương cho rằng mình còn quá nhỏ sẽ không nhớ được chuyện gì. Nhưng linh hồn Phạm Thận không phải là một đứa trẻ con ngây thơ vô tri vô giác, đồng hành cả chặng đường dài, đã sớm nhìn ra thiếu niên mù đó thật lòng quan tâm tới y, không thể nào giả được.

Nhưng không biết vì sao, sau khi đưa mình tới phủ Ti Nam bá tước người thiếu niên mù đó lại rời khỏi phủ bỏ đi, mặc cho lão phu nhân cố gắng giữ lại cũng không được.

Trước khi rời đi, đã đặt quyển sách này ở bên cạnh đứa trẻ sơ sinh là y.

Phạm Thận cảm thấy nghi hoặc về chuyện này, lẽ nào người này không sợ mình mày mò tự luyện? Ngẫm đi nghĩ lại, lại hiểu nguyên nhân, đó là một đứa nhỏ vốn không thể nhận ra chữ trên sách, tự nhiên cũng sẽ không sợ luyện ra vấn đề gì.

Nhưng Phạm Thận lại tình cờ biết chữ viết của thế giới này, “tình cờ” trải qua lần biến đổi lớn chết đi sống lại, y không còn nghi ngờ chuyện thần tiên quỷ hồn, lại càng vững tin quyển sách trước mắt chính là thư tịch như trong phim võ thuật HongKong, tâm pháp tu luyện chân khí gì gì đó.

Chỉ đáng tiếc là không có tên, cũng không thể tìm đám nhỏ khác hỏi xem môn tâm pháp tu luyện chân khí này rốt cuộc có lợi hại hay không.

Nghĩ tới đây, Phạm Thận ngây ngốc nở nụ cười, nếu ông trời già đã làm khó mình một lần, vậy càng phải quý trọng hơn, thế giới kia không có nội công tâm pháp như vậy. Y nhìn quyển tâm pháp nội công trước mắt, không nhịn được bắt đầu tu luyện từ một tuổi à.

Phải biết rằng việc này cũng khác mấy so với bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ.

Phải biết rằng mọi người khắp thiên hạ, bao gồm cả mấy đại tông sư được bách tích thờ phụng như thần, dù bọn họ là thiên tài cũng thể được như Phạm Thận, từ lúc mới sinh ra đã bắt đầu luyện tập nội gia chân khí.

Thế này gọi là cái gì? Thế này gọi là chim dậy sớm có thức ăn, hay là người chậm thì phải bắt đầu sớm.

Huống chi bản thân mình sẽ không ngu dốt hơn đám thiếu niên mới bắt đầu vào bước võ đạo kia nữa?

Phạm Thận nghĩ vậy, đã cảm nhận rõ ràng khí tức bắt đầu lưu chuyển, chậm rãi mô phỏng theo đường cong miêu tả trên trang sách kia, bắt đầu lưu động trên người y, loại cảm giác này cực kỳ thoải mái, cứ như có dòng nước ấm áp đang cọ rửa từng tấc từng tấc nội tạng bên trong cơ thể y vậy.

Dần dà, y tiến vào trạng thái minh tưởng, thoải mái ngủ ngon trên giường.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top