Dịch: Hoangforever
Phương Tu đã có một giấc mơ---
Trong giấc mơ của hắn, hắn trở thành một người du hành trên con sông thời gian dài dằng dặc.
Người ta thường hay bảo rằng, loài người là một sinh vật có cuộc sống ba chiều ở vũ trụ tứ duy. Mỗi một con người sẽ là một hạt cát nhỏ trôi nổi trên con sông thời gian dài dằng dặc kia.
Còn hắn thì là một con cá ở trong cái con sông thời gian này. Hắn có thể bơi theo dòng nước, cũng có thể bơi ngược dòng, thậm chí còn có thể nhảy ra khỏi dòng sông thời gian này.
Đúng vậy! Hắn là một sinh vật bậc cao đã thoát khỏi trói buộc không gian và thời gian.
Mặc dù hắn không thể thay đổi tốc độ dòng chảy của con sông thời gian này, cũng không thể khiến cho con sông thời gian này chảy ngược dòng lại. Thế nhưng hắn lại có thể để cho bản thân trôi theo dòng chảy thời gian một cách tự do và có thể nhảy ra khỏi nó một cách tùy ý. Cảm giác này phải nói là quá sung sướng!
“Ta chính là Thượng đế!”
Sau đó, hắn liền tỉnh lại.
Phương Tu rửa mặt, đeo kính và nhìn mình trong gương.
Một thanh niên cao gầy, ngoài 20 tuổi. Trừ mái tóc cắt ngắn, tinh thần sảng khoái ra, hắn cũng không có điểm nào nổi bật.
Phương Tu nhìn từng giọt nước lăn dài trên khuôn mặt, ánh mắt nghi hoặc, nói:
“Thế quái nào mình lại có giấc mộng kỳ lạ vậy nhỉ?”
Tên của Phương Tu từng được cho là khá đen, mang thiên hướng của cái chết. Chỉ là hắn không ngờ được rằng, kể từ ngày hôm nay, cuộc đời của hắn sẽ đi trên một con đường không bao giờ dừng lại.
Phương Tu tắm rửa xong, nhìn đồng hồ lịch vạn niên trên tường, bây giờ là 8:23’. Hắn đang thuê một căn hộ ở tầng 1, tầng dưới cùng là gara, cho nên hắn phải đi qua một cái cầu thang nhỏ mới tới được cái gara này. Sau khi ra khỏi chung cư, hắn sẽ bắt đầu một ngày làm việc bận rộn của mình.
Thế nhưng, lúc Phương Tu vừa rời khỏi chung cư kia, hắn cũng không có phát hiện ra, ở trên bậc cầu thang, có một thân ảnh đang đứng ở đó. Một đôi mắt lạnh lẽo, hờ hững nhìn về phía Phương Tu vừa mới rời đi kia.
Người này đội một chiếc mũ màu đen, mặc một bộ quần áo giống như người giao đồ ăn, trên tay cầm một chiếc rìu. Hắn nhấc chân lên, thoắt cái liền nhảy lên chỗ ngoặt ở trên cửa sổ. Tư thế không khác nào một vận động viên nhảy cầu chuyên nghiệp là bao.
Tay phải của hắn cầm một chiếc rìu chữa cháy. Lưỡi rìu rất to, tạo hình có chút cong. Nghe bảo tạo hình như vậy là để phù hợp cho việc phá cửa chữa cháy và hắn tiện tay lấy nó từ trong dãy hành lang kia.
Hắn duỗi thẳng tay ra, sau đó nhắm hai mắt lại, giống như cảm thụ làn gió để chuẩn bị cưỡi gió mà bay vậy.
Đầu gối hắn khẽ cong lại, bàn chân nhẹ nhàng ấn xuống bệ cửa sổ ở phía dưới.
“Một!”
“Hai!”
“Ba!”
Phương Tu bước ra khỏi hành lang, bước xuống bậc cầu thang khu chung cư. Còn hắn thì từ trên cao nhảy xuống giống như một chiếc đồng hồ bấm giờ, mang theo lực lượng khổng lồ, một búa bổ xuống đầu Phương Tu.
Thủ đoạn này cũng quá tàn nhẫn đi!
Chiếc búa to lớn phá vỡ hộp sọ, cắm sâu vào bên trong.
Phương Tu con chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào đã ngã quỵ xuống mặt đất.
Hung thủ rút cây búa ra, nhất thời máu me, óc trắng xóa văng tung tóe ra ngoài.
Thời điểm thi thể Phương Tu té ngã trên mặt đất, không biết là do hắn chưa chết hẳn hay là do thần kinh co quắp lại mà khiến cho cơ thể hắn giật giật giống như kiểu con tôm hùm giãy chết vậy, nhìn qua kinh khủng vô cùng!
“Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy? Mình chết?”
Mặt Phương Tu dán sát mặt bê tông, trong con ngươi hiện ra sự ngạc nhiên và sợ hãi. Rồi mọi thứ trong con mắt dần trở nên mơ hồ đi, cuối cùng dần chìm dần vào trong bóng tối.
“Tíc tắc!”
Âm thanh này giống như kiểu một giọt nước rơi vào không gian yên tĩnh vậy. Nó phá vỡ không gian và trật tự của cái thế giới này, nhấc lên một hồi sóng vô tận trong con sông thời không to lớn kia.
Một cánh tay hư ảo không nhìn thấy, bắt lấy ý thức và linh hồn của Phương Tu.
Không có thị giác!!
Hắn dùng một loại góc độ kỳ lạ mà quỷ bí nhìn cái thế giới này.Toàn bộ thế giới, khu chung cư, cả vùng đất này, tất cả đều biến thành ô vuông và nét vẽ.
Sau đó những ô vuông và nét vẽ này không ngừng mờ đi. Tất cả đều điên cuồng lui về phía sau, hóa thành tàn ảnh. Từng cái nét vẽ một nhanh chóng biến mất, toàn bộ thế giới nhanh chóng biến thành một mảnh trắng xóa.
Phương Tu nhìn thấy một cái đồng hồ bỏ túi màu bạc treo lơ lửng ở trên cái không gian trắng xóa này.
Chiếc đồng hồ màu bạc này rất tinh xảo và lộng lẫy, tràn đầy nét khoai thai mà cổ điển. Thế nhưng nó lại chiếm cứ hết tầm nhìn của Phương Tu.Thậm chí nó còn to lớn tới nỗi Phương Tu cũng không thể nhìn thấy hết toàn bộ nó được.
Phương Tu ở trước mặt nó, nhỏ bé giống như một hạt cát vậy.
Hắn trôi nổi, lơ lửng trước mặt nó. Trong cái thế giới trắng xóa này, chỉ có hắn và cái đồng hồ khổng lồ này.
Chiếc đồng hồ này phải nói là vô cùng tinh xảo, tinh xảo tới mức hắn cũng phải ngạc nhiên.
Ở trên vỏ của nó, tất cả các công cụ có thể dùng để đo thời gian đều không ngừng hiện ra và tan biến đi. Khuê biểu (1), nhật quỹ (2), Hương triện (3), đồng hồ cát, đồng hồ đèn dầu, đồng hồ cây nến.. v.v...Có cái Phương Tu biết, có cái Phương Tu không biết. Nói tóm lại tất cả các công cụ dùng để đo đạc thời gian đều hiện hết lên trên đó.
(1) khuê biểu: dụng cụ đo bóng nắng, từ đó tính thời gian, thời tiết ở thời xưa.
(2) Nhật quỹ: bóng mặt trời, đồng hồ nhật quỹ (dựa vào bóng của mặt trời để ước lượng giờ giấc)
(3) Hương triện: dùng que hương và hình vẽ giống như con dấu để đo giờ giấc.
Ở một góc nhỏ, hắn thoáng thấy được hình ảnh bên trong của chiếc đồng hồ này. Đó là vô số bánh răng liên kết với nhau. Phía trên những bánh răng này có khắc những ký hiệu kỳ lạ.
“Tíc tắc!”
Thời điểm Phương Tu đang còn nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ, kim giây của chiếc đồng hồ này đột nhiên chuyển động. Bánh răng đang còn bất động kia giống như phản ứng dây chuyền, tất cả đều đồng loạt chuyển động.
“Tíc tắc! Tíc tắc! Tíc tắc!”
Kim giây khắc đầy hoa văn chuyển động càng lúc càng nhanh, nhanh tới nỗi chỉ còn lại dư ảnh, kéo theo kim phút kịch liệt xoay tròn.
“Reng.... Reng....Reng!”
Cuối cùng, một âm thanh giống như tiếng chuông báo thức vang lên, biểu thị thời gian đã tới.
Đúng lúc đó, Phương Tu mở mắt ra và tỉnh lại.
Phương Tu nhìn khuôn mặt hắn trong gương. Một tay cầm cốc nước, một tay cầm bàn chải đánh răng. Đột nhiên bàn tay run rẩy một cái, chiếc cốc và bàn chải đánh răng đang cầm trên tay đồng thời rơi xuống mặt đất.
“Cái quái gì thế?”
Phương Tu ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn lịch vạn niên, thời gian phía trên là ---8h11’.
Mặc dù không rõ tình huống là như thế nào, nhưng dựa theo trực giác cùng với tất cả hình ảnh hắn thấy được lúc trước, hắn có thể đoán ra được, hắn có lẽ đã trở lại thời điểm mười mấy phút đồng hồ trước khi hắn chết.
Mà lúc này bên ngoài khu chung cư, có một tên rình mò đang nhìn chằm chằm hắn, chuẩn bị giết hắn.
Cái cảm giác đau đớn bị búa bổ vào đầu, cùng với nỗi tuyệt vọng khi đối mặt với cái chết vẫn còn in sâu trong tâm trí Phương Tu.
Phương Tu không biết vì sao đối phương lại muốn giết hắn, nhưng Phương Tu biết, hắn sẽ không để chuyện như vậy xảy ra với mình một lần nữa.
Hắn chắc chắn phải cho đối phương cảm thụ cái cảm giác mà hắn vừa mới trải qua kia.
“Tên kia có lẽ từ chỗ ngoặt ở cửa sổ cầu thang tầng 2 nhảy xuống. Hiện tại, hắn chắc chắn vẫn đang còn ở đó!”
“Đây là một vụ giết người đã được lên kế hoạch, có dự tính từ trước!”
Phương Tu tức giận lao vào bếp, cầm lấy con dao gọt hoa quả.
Hắn muốn lên lầu giết chết tên khốn nạn vừa mới tấn công mình kia.
Lần này nên đổi lại là hắn đưa cho đối phương sự vui mừng và ấm áp mới đúng!
Hiện tại hắn vô cùng tức giận.
Mặc dù hắn không phải là người thô lỗ, mạnh mẽ. Thế nhưng hắn không tin, hắn đã biết trước được vị trí và thời gian hành động của đối phương rồi, lại không thể đánh lén được đối phương được!!
Đây chẳng phải là vũ nhục thực lực của hắn sao?
Từ nhỏ tới lớn, hắn đánh nhau cũng chưa có bao giờ thua.
Phương Tu cẩn thận, dè dặt mở cánh cửa cầu thang ra. Hắn nắm lấy tay vịn cầu thang, chậm chậm đi dọc lên phía trên.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên, âm thầm quan sát xem đối phương đang ở nơi nào, rồi mới nhè nhẹ tiến về phía đó.
Nhưng thời điểm Phương Tu nhìn thấy đối phương thì đối phương đã làm xong công tác chuẩn bị rồi. Đối phương đã sớm phát hiện ra hắn.
Rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy được hung thủ giết mình là người như thế nào. Đây là một tên nam nhân đầu đội chiếc mũ màu đen, mặc bộ bộ quần áo màu đỏ. Thời điểm Phương Tu nhìn thấy hắn, đối phương liền vọt xuống.
Tốc độ của hắn nhanh vô cùng, bước chân chạy như bay.
Hắn cũng không phải từ trên nhảy xuống và giẫm vách tường chạy xuống. Hai bàn chân của hắn giống như dính chặt vào bờ tường vậy. Lực hút của trái đất căn bản không có bất kỳ tác dụng gì đối với hắn.
Tốc độ, tàn ảnh, nhanh như điện!
Giơ tay, xoay người, vung rìu, tất cả đều liền mạch!
Lưỡi búa sắc bén lóe lên hàn quang, Phương Tu còn chưa kịp làm ra phản ứng, lưỡi rìu của đối phương đã xẹt qua cổ hắn. Một lực lượng lớn vô cùng, trực tiếp cắt qua da thịt, chém đứt xương cổ của Phương Tu.
Đầu của Phương Tu bị chặt đứt, quay vài vòng trên không trung, sau đó đập xuống mặt đất lăn lông lốc như quả bóng. Ở nơi cổ, máu tươi đỏ thẫm bắn ra, nhiễm đỏ cả chân cầu thang.
Một sự nghiền nát toàn diện về mặt tốc độ, lực lượng, ý thức, kỹ xảo, cùng với vị trí đứng và cách di chuyển tiêu sái kia, để cho Phương Tu biết được hắn thất bại và chết không có liên quan gì tới việc đánh lén.
Lần này, hắn và đối phương trực tiếp đối mặt với nhau đấy!!
Người ta là dựa vào bản lãnh tới giết hắn, không thể nói người ta cắn lén hắn được.
“Tíc tắc!”
Cảnh tượng giống hệt như cũ lại lặp lại lần nữa. Ý thức, linh hồn của hắn thoát ra, tiến vào thế giới hư không, sau đó tiến vào không gian trắng xóa, rồi hắn thấy một chiếc đồng hồ màu bạc to lớn.
Chỉ là, lần này không biết tại sao, dưới đáy của cái thế giới màu trắng xóa này lại bị nhiễm một lớp màu đen, thậm chí chiếc đồng hồ màu bạc cũng trở nên tối hơn một chút...
Hắn vẫn đứng ở trước gương!
Vẫn cầm cốc nước và bàn chải đánh răng!
Phương Tu bình tĩnh ném cốc nước và bàn chải đánh răng xuống mặt đất, sau đó trở lại phòng khách ngồi trên ghế sofa. Hắn ưu sầu châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi phun ra.
Khói trắng lượn lờ, trong mắt hiện lên một tia sầu não không thể xóa nhòa, chán chường có thể nói là vô cùng sâu sắc.
Sau đó! Hắn cầm điện thoại lên!
“A! Cảnh sát đó à?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận