Lâm Gia Niên nhìn chằm chằm vào la bàn, kim đồng hồ không có trục trặc nào: “Cô bé đó là người bình thường, không phải đoạt xá!”
Hạ Kỳ không mất bình tĩnh, gọi hệ thống: “Chuyện gì vậy? Cô bé đó là ai?”
Hệ thống: “Là Hạ Từ.”
Hà Kỳ: “Là ma nữ?”
Hệ thống: “Đúng vậy.”
Hà Kỳ cười híp mắt ấn vào quả cầu sắt nhỏ đang lơ lửng trên không, là vật dẫn của hệ thống trong thế giới này: “Ngươi không còn gì để giải thích với bọn ta sao? Nếu người chơi gửi khiếu nại tập thể, liệu công ty có tiêu hủy ngươi không?”
Hệ thống: !!!
“Tại sao ma nữ lại là một đứa trẻ? Nói rõ ràng xem nào,” Lời nói của Hà Kỳ giống như đao cùn: “Khởi kiện trò chơi của các ngươi lừa đảo người dùng cũng không phải không được.”
Hệ thống: “Trước đây tôi muốn nhắc nhở, nhưng mấy cậu không cho tôi nói!”
Hạ Kỳ: “Đừng lãng phí thời gian.”
Hệ thống khô héo, nó nói rất nhanh: “Kênh truyền tống xảy ra lỗi, dòng thời gian bị xáo trộn. Các bạn đang nhìn thấy hiện tại chính là ma nữ lúc còn nhỏ, còn thế giới cô ấy sống là thành phố Lâm Giang vẫn chưa bị phá hủy. Cốt truyện trong tiểu thuyết vẫn chưa được triển khai.”
Nói xong, nó nhanh chóng biến mất, không nói một lời, tựa như không để bị nhóm người chơi tức giận này bắt được.
Trong đầu những người chơi có vô số phỏng đoán, nhưng chưa từng nghĩ tới mình sẽ đến sai thời điểm.
Nếu hệ thống có thể nghe được tiếng lòng của người chơi, như vậy tiếng chửi rủa nhất định sẽ không dứt bên tai.
Hạ Từ trước mặt vẫn đang chơi đùa với nữ quỷ.
Những người chơi ở phía sau bụi cây đổ gục thành một hàng cá mặn.
Hà Kỳ thở dài, xua tay rồi dẫn nhóm người chơi ra khỏi khu phố của Hạ Từ.
Họ tìm một quán lẩu để bình tĩnh lại.
Thang Nguyên sắp suy sụp: “Tôi tới giết ác nhân phản diện, không phải đến giết trẻ con!”
Lâm Gia Niên hoàn toàn không muốn ra tay với cô bé.
Bà Khương không nói một lời.
Tống Giai Ngưng: “Hay là nhanh lên kết thúc luôn? Hiện tại nhìn nó có vẻ yếu, sớm kết thúc sớm về nhà.” Sau khi trải qua sự cố cõng đồng đội trong bụng, sự nhiệt tình của Tống Giai Ngưng đối với phó bản này nhanh chóng suy giảm. Cộng thêm hệ thống không ổn định, gửi sai thời điểm, cô ấy không còn muốn chơi nữa.
Thang Nguyên trừng mắt nhìn Tống Giai Ngưng: “Đó là một đứa trẻ!”
Tống Giai Ngưng: “Trẻ con cái gì, chỉ là một đống số liệu thôi, cậu sẽ không tưởng là thật chứ? Chỉ cần nó là Hạ Từ, vậy chính là ma nữ. Mười năm trước hay mười năm sau có gì khác nhau?”
Thang Nguyên không tìm ra được bất kỳ sơ hở nào trong lời của Tống Giai Ngưng, nhưng lời nói của Tống Giai Ngưng cũng không thuyết phục được Thang Nguyên.
Chỉ cần Thang Nguyên nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn không lớn hơn lòng bàn tay của Hạ Từ, lập tức không thể xuống tay được.
Bà Khương: “Pug của phó bản quá lớn. Chúng ta nên kết thúc nó càng sớm càng tốt.”
Các phó bản trong trò chơi do “Thư viện” tạo ra đều là người chơi hoàn thành nhiệm vụ cấp độ đầu tiên, sau đó mới có thể thoát khỏi kho lưu trữ. Nhiệm vụ đầu tiên được đưa ra trong phó bản này là tiêu diệt ma nữ, nói cách khác, không giết Hạ Từ đồng nghĩa với việc bọn họ không thể thoát khỏi cửa ải của trò chơi này.
Thang Nguyên tức giận không nói nên lời.
Tống Giai Ngưng: “Cậu định đợi vài chục năm, đợi đến khi Hạ Từ biến thành ma nữ mới giết cô ta sao? So với việc giết cô ta bây giờ, ngoại trừ lãng phí thời gian thì có gì khác biệt? Đại ca à, cậu có tấm lòng chính nghĩa là chuyện tốt, nhưng bây giờ giết cô ta không phải tốt hơn sao? Cậu đã trực tiếp cứu hàng trăm ngàn người ở thành phố Lâm Giang!”
Thang Nguyên: “Thời gian trong trò chơi chẳng là gì so với thực tế.”
Tống Giai Ngưng hùng hồn nói: “Thôi đi, cậu thật sự muốn đợi sao? Vừa rồi cậu nhìn thấy, cô ta đang làm cái gì không? Chơi với quỷ đó. Đó là chuyện trẻ con bình thường làm sao? Ma nữ chỉ là một con sói đội lốt cừu non mà thôi. Bây giờ cô ta trông rất đáng yêu, dễ bắt nạt, cậu có tin nếu mở ra sẽ phát hiện cô ta ẩn giấu thứ gì bên trong không?”
“Chỉ là một trò chơi thôi, lạy đấy đại ca, đừng xem là thật!”
Thang Nguyên vẫn im lặng.
Tống Giai Ngưng không còn để ý tới Thang Nguyên nữa mà chuyển hướng sang Hà Kỳ: “Hệ thống trên người cậu, cậu quyết định đi, có giết hay không.”
Hà Kỳ múc cho Thang Nguyên một thìa thịt ba chỉ, vỗ vỗ vai anh: “Thang Nguyên, chỉ là trò chơi mà thôi.”
...
Hạ Từ đã chơi với ma nữ cả đêm, đang ngủ ngon lành trên giường thì Dì Trương gầm lên, đánh thức cô.
“Đã đến giờ đi học rồi, Tiểu Từ.” Dì Trương lấy từ trong tủ ra bộ quần áo muốn cô mặc hôm nay: “Bố con đang đợi con ở phòng khách.”
Hạ Từ dụi dụi mắt: “Đi học...”
“Đúng rồi, đi học.”
Dì Trương nhanh chóng xử lý đứa nhỏ lười biếng này, đẩy cô vào phòng khách.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận