Lâm Gia Niên?
Bùi Nghi Bân trừng to mắt.
Cô ấy còn nhớ Lâm Gia Niên là một đạo sĩ.
“Lâm Gia Niên, một tiểu đạo sĩ bình thường.” Lâm Gia Niên tự giới thiệu bản thân với cô ấy. Vô cùng đơn giản, chỉ cần một câu.
Bình thường? Tiểu đạo sĩ?
Bùi Nghi Bân ha ha.
Ngược lại với Bùi Nghi Bân đang ngạc nhiên, Lâm Gia Niên không có chút rung động nào.
Hắn được cả đám người mời đến, ngồi trên ghế nhấp một ngụm trà.
Sau khi Tề Thánh Di và Lâm Gia Niên ân cần thăm hỏi nhau, ông ta giải thích mục đích mời Lâm Gia Niên.
Lâm Gia Niên: “Hãy dẫn đứa bé tới đây, cho ta xem một chút.”
Hạ Từ nhanh chóng bị gọi xuống.
“Ăn cơm ạ?” Hạ Từ hưng phấn hỏi.
Bùi Nghi Bân nhét nửa chiếc bánh ngọt còn lại trên tay vào miệng cô bé: “Không.”
Miệng Hạ Từ phình lên, đầy bánh. Vừa nhai, vừa nhìn những người xung quanh bằng đôi mắt to tròn.
Tại sao ai cũng nhìn mình?
Trang Dịch Diên: “Tiểu quán chủ, có phải đứa nhỏ này có sát khí bức người, trời sinh mệnh cách âm hàn hay không?”
Lâm Gia Niên gật đầu.
Trang Dịch Diên thở phào nhẹ nhõm.
Ông bà Bùi liếc nhau, sau đó nhìn Bùi Nghi Bân.
Bùi Nghi Bân cảm thấy Lâm Gia Niên uống nhầm thuốc, Tống Giai Ngưng đang trốn trên lầu nhìn trộm, cũng có ý tưởng tương tự.
Trang Dịch Diên: “Cô Bùi, Tiểu quán chủ nói, không thể sai được. Giữ đứa trẻ này ở bên cạnh không chỉ làm hại mình, mà còn có hại cho nhà họ Bùi.”
Bùi Nghi Bân suýt nữa nói ‘Bà nhổ vào!’
“Có lẽ để ta đưa con bé đi.” Trang Dịch Diên suýt nữa gọi Hạ Từ là tai họa.
Lâm Gia Niên ngăn tay trước mặt Trang Dịch Diên.
“Cô bé không thể đi cùng ngươi.”
Trang Dịch Diên lộ vẻ mặt kỳ quái: “Quán chủ có ý gì, để lại nhà họ Bùi hay sao?”
“Không.”
Lâm Gia Niên ngồi xuống, nhìn thẳng vào Hạ Từ: “Ta thấy ngươi xương cốt thanh kỳ, là hạt giống tốt để tu đạo, ngươi có muốn bái ta làm thầy hay không?”
Trang Dịch Diên:?
Bùi Nghi Bân:??
Tống Giai Ngưng:???
Hạ Từ chớp mắt, không biết câu đó có nghĩa là gì.
Lâm Gia Niên thở dài, nhấc mặt nạ lên, để lộ mặt mình trước mặt Hạ Từ.
Hạ Từ:!!!
Hạ Từ đơn thuần bị sắc đẹp chấn động, không biết trời đất là gì, ngơ ngác gật đầu.
Thấy mục đích của mình đã đạt được, Lâm Gia Niên lại đeo mặt nạ vào.
Hạ Từ vẫn nhìn chằm chằm vào mặt hắn, quên thở, mặt nhỏ cũng đỏ bừng.
“Hít vào.” Lâm Gia Niên ấm áp vỗ lưng Hạ Từ.
Hạ Từ hít một hơi thật mạnh, suýt nữa thì bị nghẹn.
Lâm Gia Niên mỉm cười.
Hắn nắm lấy tay Hạ Từ, quay về phía mọi người gật đầu: “Đã đến lúc ta phải đi rồi.”
“Chờ chút!”
Bùi Nghi Bân thoát khỏi bẫy sắc đẹp của Lâm Gia Niên. Hạ Từ không phải là người duy nhất nhìn thấy mặt của Lâm Gia Niên. Hầu như tất cả mọi người có mặt đều bị mê hoặc. Bùi Nghi Bân là người thức tỉnh đầu tiên.
“Ngươi có thể đi! Nhưng thả tay ra!”
Lúc Bùi Nghi Bân gọi to, mọi người mới dần dần lấy lại tinh thần.
Không ai có thể nhìn rõ mặt của Lâm Gia Niên, nhưng đôi mắt lộ ra của hắn đầy bình tĩnh, như thể không quan tâm đến những gì người khác nói. Hắn sẽ không tức giận, cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình.
Trang Dịch Diên trông có phức tạp. Ông ta có lời muốn nói với Lâm Gia Niên, nhưng khuôn mặt tuyệt đẹp kia cứ liên tục can thiệp vào suy nghĩ của ông ta.
Ông ta thu hết khí lực, cuối cùng bình tĩnh lại: “Tiểu quán chủ, Hạ Từ sinh ra là mang theo sát khí.” Trời sinh chính là mạng ngũ nhược tam khuyết, làm sao có thể là một hạt giống tốt?
Hơn nữa, việc quán chủ Không Nhất Quan thu nhận đệ tử là chuyện không hề nhỏ!
Trang Dịch Diên đã dành gần như cả đời để theo đuổi đại đạo, gặp rất nhiều người và mạng số. Có thể nói, Hạ Từ là mạng vô dụng nhất, từ khi sinh ra đã phải chịu nhiều đau khổ. So với mệnh cách của Hứa Nặc thì còn tệ hơn. Nếu như nói ông ta giúp Hạ Hứa Nặc là Nữ Oa vá trời, còn có chút hy vọng có thể đảo ngược toàn bộ kết cục. Thế thì có người muốn can thiệp vào vận mệnh Hạ Từ cũng giống như dã tràng lấp biển, không có chút hy vọng nào.
Lâm Gia Niên đứng đó, thẳng tắp như cây tùng, vẻ mặt bất động như cử động của hắn.
Cái nhìn của hắn khiến Trang Dịch Diên bắt đầu hoài nghi chính mình.
Lẽ nào nhìn nhầm? Thực ra Hạ Từ có thiên phú dị bẩm?
Lâm Gia Niên nhìn Hạ Từ: “Ta là ai?”
Hạ Từ: “Mỹ nữ.”
Lâm Gia Niên: “...”
Hạ Từ: “Mỹ nam.”
Lâm Gia Niên: “Gọi sư phụ.”
Hạ Từ: “Nhưng…”
Lâm Gia Niên lại tháo mặt nạ ra.
Hạ Từ: “Sư phụ.”
Lâm Gia Niên: “Bây giờ đi theo ta.”
Bùi Nghi Bân vội khóa cửa lại: “Lâm Gia Niên, anh cho rằng tôi không tồn tại!”
Bố Bùi không biết tục danh của Lâm Gia Niên, nhưng nhìn dáng vẻ của con gái, đoán được con gái đang gọi Tiểu quán chủ cao quý này. Ông nheo mắt lại.
Mẹ Bùi vội vàng nói: “Nghi Bân, đừng làm càn.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận