Tống Giai Ngưng: ?
Bùi Nghi Bân! Cô muốn chết à!
Mẹ Bùi cả đời sống an nhàn sung sướng, bà chưa từng nhìn thấy một bảo mẫu nào xấu tính như vậy?
Nghe giọng điệu của cô ta khi bước vào, gần như muốn ăn tươi nuốt sống con gái mình.
Với lại bây giờ bảo mẫu còn không thành thật, ngoài miệng cười, nhưng trên trán lại nổi gân xanh, thoạt nhìn là không phục. Tính tình nóng nảy của nhà họ Bùi được truyền từ đời này sang đời khác. Mẹ Bùi có vẻ ngoài hiền lành và rộng lượng nhưng khi còn trẻ bà cũng không khá hơn Bùi Nghi Bân là bao.
Bây giờ nhìn thấy một bảo mẫu dám nói những lời hung ác với con gái mình, Bùi Nghi Bân còn chưa bày tỏ, nhưng mẹ cô ấy đã tưởng tượng ra rất nhiều điều tồi tệ, bắt đầu cảm thấy tủi thân thay cho con gái.
“Nghi Bân...”
Bùi Nghi Bân hiểu rõ mẹ mình, mẹ Bùi vừa mở miệng, cô ấy đã biết bà sắp làm gì.
Vì vậy Bùi Nghi Bân tỏ ra vênh váo, hai tay chống nạnh nói với Tống Giai Ngưng: “Đi, đi nhanh coi, tôi khát nước!”
Tống Giai Ngưng cũng không phải kẻ ngốc.
Sau này cô ấy sẽ còn thường xuyên phải gặp người nhà họ Bùi.
Tống Giai Ngưng âm thầm nghiến răng, trên mặt mang theo gió xuân nói: “Dạ vâng, cô chủ, để tôi đi rót nước.”
Bùi Nghi Bân chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ, hưng phấn: “Tôi không uống nước loc, tôi muốn nước trái cây, táo và cà rốt, cô vào bếp làm đi.”
Tống Giai Ngưng muốn giết người.
Bùi Nghi Bân bắt chẹt bảo mẫu, sắc mặt của mẹ Bùi mới dần dần chuyển tốt.
Đây mới là con gái của bà.
Bà không nỡ mắng con, nuông chiều khiến con gái có tính cách kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể nhìn con gái mình bị người khác bắt nạt?
Bố Bùi không để ý đến Tống Giai Ngưng.
Ông nắm lấy tay Hạ Từ, phát hiện tay cô bé rất lạnh: “Đứa trẻ này có sức khỏe không tốt, tay lạnh, sắc mặt tái nhợt.”
Từ sau khi bà ngoại qua đời, Hạ Từ chưa hề tiếp xúc với người già.
Ông cụ trước mặt vô cùng hiền lành, bàn tay nắm tay cô rất ấm áp, tuy làn da thô ráp và nhăn nheo nhưng cảm giác này lại ân cần đến lạ.
Tay của bà cũng như thế này.
Chẳng qua có nhiều vết sẹo hơn, da cũng thô ráp hơn.
Hạ Từ không biết sợ hãi là gì, dùng đôi mắt trong veo nhìn vào mắt bố Bùi: “Con nghe lời bà, luôn ngoan ngoãn uống thuốc. Bà ngoại nói con sẽ sống rất lâu.”
Bố Bùi cười.
Ông lại hỏi Hạ Từ bao nhiêu tuổi.
Hạ Từ thành thật trả lời.
“Trước đây con sống ở đâu?”
Hạ Từ nghĩ tới căn nhà nhỏ trên núi bao phủ trong khói mây: “Một ngọn núi không biết tên, cách thành phố Lâm Giang rất xa.”
Tiện thể cô còn phàn nàn với ông cụ về việc bố lái xe: “Bà ngoại đi rồi, bố đến đón cháu, bố lái xe khiến cháu chóng mặt, nôn ba lần. Nhưng đi xe chị Bùi, cháu không thấy vậy.”
Bùi Nghi Bân nở nụ cười đắc ý, nhưng một giây sau bị mẹ Bùi vỗ lên mu bàn tay.
Ông cụ nói chuyện không nhanh không chậm mà rất già đời, chỉ một lúc, đến cả chiều cao, cân nặng, ngày sinh, tử vi của Hạ Từ đều được tiết lộ.
Vẻ mặt của Trang Dịch Diên và Tề Thánh Di dần dần thay đổi.
Bố Bùi nháy mắt với Bùi Nghi Bân.
Bùi Nghi Bân gọi Tống Giai Ngưng đang ở trong bếp: “Chị Tống, đưa Hạ Từ về phòng xem con bé làm bài tập đi.”
Tống Giai Ngưng vừa gọt hết quả táo: Tiên sư nhà cô ta.
Ai là “Chị” chứ! Rõ ràng họ bằng tuổi nhau!
Tống Giai Ngưng cầm quả táo cắn một miếng, sau đó dẫn Hạ Từ trở về phòng.
“Tề tiên sinh, ngài thấy đứa trẻ này có ổn không?” Bố Bùi hỏi, đôi mắt già nua giấu trong mí mắt trĩu xuống, khiến người ta khó thấy rõ nét mặt.
Tề Thánh Di và Trang Dịch Diên nhìn nhau, ông ta cũng sẽ không nói dối vì sư đệ của mình: “Đứa trẻ này có thể chất cực âm, lại cõng mạng mẹ ruột, sát khí kinh người. Nói vậy có nghĩa là nó không thể sống đến tuổi này được.”
Thể chất cực âm không chỉ khiến cơ thể vô cùng yếu ớt, mà còn dễ dàng thu hút ma quỷ. Nói một cách đơn giản, những đứa trẻ được sinh ra như Hạ Từ là bữa tiệc thịnh soạn nhất dành cho ma quỷ, cực kỳ bổ dưỡng.
Hạ Từ không được khỏe mạnh cho lắm, chỉ là trong mắt người thường không có gì khác lạ. Tề Thánh Di cũng rất ngạc nhiên khi Hạ Từ có thể chất như vậy.
Ông ta cũng quan tâm đến người bà được Hạ Từ nhắc đến nhiều lần.
Tề Thánh Di chưa từng nghe nói đến loại thuốc nào có thể khiến người có thể chất cực âm sống trường thọ.
Sư đệ nói Hạ Từ có mối liên hệ mật thiết với những quỷ vật bay lơ lửng trên bầu trời trong tiểu khi này, nói không chừng có lẽ Hạ Từ nuôi chúng. Lúc đầu Tề Thánh Di không tin.
Nhưng nếu Hạ Từ không nói dối thì bà ngoại cô bé chắc chắn không phải là người bình thường. Điều này không phải là không thể.
Tề Thánh Di càng nghiêm nghị hơn.
Trang Dịch Diên: “Ông Bùi, cho phép tôi nói thẳng, mệnh cách của Hạ Từ vẫn chưa biết rõ. Khi nghe ngày sinh của con bé tôi đã thử tính toán. Sự ra đời của cô bé này đi kèm với cái chết của mẹ ruột, lại sinh ra ở canh giờ không tốt, ai ở cùng sẽ gặp rắc rối. Chưa kể đến ảnh hưởng của mệnh cách, thể chất dễ thu hút ma quỷ của cô bé có thể dễ dàng mang đến tai họa cho người khác.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận