Tình cờ sư huynh từng tiếp xúc với vị quán chủ này nên có thể giúp hỏi một chút.
“Rất ít người có thể mời được hắn,” Trang Dịch Diên liếc nhìn Hạ Văn Sơn: “Giá của hắn không thấp.”
Hạ Văn Sơn không ngờ mình lại có cơ hội gặp được nhân vật lợi hại nên lập tức nói: “Tiền tài không phải là vấn đề.”
Ngược lại, ông ấy cảm thấy lần này là trong họa có phúc.
...
Lâm Gia Niên vẫn đang đi theo Quan Đình Kiệt khi nhận được cuộc gọi.
Một con ma liên quan đến ma nữ, hắn cần đặc biệt chú ý.
Tiếng chuông đột ngột thu hút sự chú ý của Quan Đình Kiệt trước mặt, Lâm Gia Niên núp sau gốc cây bên cạnh, tắt điện thoại, thuận tay xuất một lá bùa ra ngoài.
Lá bùa dường như mọc thêm chân, chạy tới đùi của Quan Đình Kiệt, dần dần biến mất.
Lâm Gia Niên đợi Quan Đình Kiệt đi xa, mới nhấc máy.
“Tiểu quán chủ miễn xá.”
Lâm Gia Niên cũng lên tiếng chào hỏi.
Người gọi tới là bạn tốt của sư phụ hắn, muốn nhờ hắn giúp một việc.
“Mời nói.” Lâm Gia Niên bình tĩnh nói.
“Ta biết một gia đình gặp phải ác linh. Con gái của gia đình này không chịu nghe lời, không chịu buông tay.” Ông ta nghi ngờ ác linh này đã hạ cổ. Nếu không, ai lại đi đón một đứa trẻ về nuôi, dù biết rằng đứa trẻ có bố chăm sóc?
“Ta muốn thỉnh Tiểu quán chủ đến xem thử, nếu có vấn đề, cũng có thể nói rõ ràng với nhà họ.”
Lâm Gia Niên: “Mặc dù ngài và sư phụ ta là chỗ quen biết, nhưng Không Nhất Quan cũng có quy tắc.”
“Tiểu quán chủ yên tâm, thù lao tuyệt đối không thấp, chúng ta đều biết tổ sư gia cần hương hỏa.”
Lâm Gia Niên nghĩ đến tiền thuốc men của Thang Nguyên, đồng ý.
Không mất nhiều thời gian để bên kia gửi địa chỉ qua.
Lâm Gia Niên xem xét.
...Đây không phải là nhà của Bùi Nghi Bân sao?
Tống Giai Ngưng và Bùi Nghi Bân cãi nhau ầm ĩ trong phòng cả ngày, đến tối mới đi ngủ.
Hạ Từ lén lút lẻn ra ngoài, dùng số tiền mà Hạ Văn Sơn đưa cho cô lúc đầu, bắt taxi đến ngôi nhà gần trường học, rồi lôi hết lọ nhỏ dưới gầm giường ra.
Chỉ mới vắng người hai ba ngày, trên sàn nhà đã tích tụ một lớp bụi mỏng.
Hạ Từ nghĩ đến dì Trương siêng năng.
Thật tiếc là dì ấy cũng đã rời đi.
Tâm trạng của Hạ Từ trở nên chán nản. Cô ngồi trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Cái cây vẫn còn đó nhưng chị quỷ nữ đã biến mất.
Cô cũng không rõ nguyên do.
Im lặng một lúc, Hạ Từ thu dọn hết chai lọ, trang sức bạc, quần áo rồi đeo gói đồ trên lưng đi đến gốc cây.
“Hy vọng chị không ghét em.” Hạ Từ nói.
Con trùng màu vàng bò ra khỏi lọ, chui vào cổ áo của Hạ Từ.
Hạ Từ bước vào tòa nhà chung cư, nhớ lại lần đầu tiên cô bé gặp chị ma.
Đúng vậy, là tầng thứ bảy.
Lúc đó chị ấy đang bay vào đấy.
Hạ Từ áp tai vào cánh cửa lạnh lẽo. Một đứa trẻ đang khóc.
Cô dùng ngón tay kẹp lấy cổ trùng đang ngọ nguậy, nhét nó vào khe cửa: “Trùng Bảo, vào đi. Chăm sóc bảo bảo thật tốt.”
Cô bé đã hứa với chị ma rằng nếu chị gái ma ở bên cô, cô sẽ bảo vệ con của chị ấy. Mặc dù hiện tại chị đã rời đi, nhưng Hạ Từ vẫn cảm thấy làm người nên giữ lời.
Trùng Bảo miễn cưỡng xoay người bò vào trong.
Hạ Từ bước ra khỏi khu dân cư, thở dài nhìn vầng trăng xa xăm trên bầu trời.
Trăng tròn vành vạnh, hôm nay cô là cô bé ngoan. Nếu trăng có gặp bà ngoại, nhớ kể cho bà biết nhé.
Tương tự lúc nãy, cô bé bắt taxi, nhẹ bước về nhà.
Hạ Từ cũng giấu bình trùng cổ dưới gầm giường ở nhà Bùi Nghi Bân.
Những bóng ma lơ lửng phía trên cư xá dường như biết lần này Hạ Từ quay lại để cho bọn chúng ăn, cả bọn cùng nhau bay đến bên cửa sổ.
“To quá, không được đâu.”
Hạ Từ vừa dứt lời, đám ma quỷ từ trong làn khói ngưng tụ thành những con bò sát nhỏ, xếp thành hàng từ cửa sổ bò vào.
Hạ Từ tựa người vào cửa sổ, một tay đỡ cằm, tay kia mở nắp lọ.
Đám côn trùng nhỏ ăn rất vui vẻ.
...
Ngày hôm sau, Bùi Nghi Bân phải đi làm, Tống Giai Ngưng nâng bụng bầu đưa Hạ Từ đến trường.
Ngay khi Hạ Từ vừa vào lớp đặt cặp sách xuống, anh trai hờ Hạ Chu của cô đã đứng ở cửa đòi cô bé ra ngoài.
Hạ Từ không hề thích Hạ Chu chút nào, dù nghe nói có người đang tìm nhưng cô cũng không đi ra.
Nhờ tối qua bị Tống Giai Ngưng bắt làm bài tập, hôm nay Hạ Từ cũng có thứ để nộp.
Đây là lần đầu tiên.
Hạ Từ mặt mày xán lạn, lấy bài tập đưa cho tổ trưởng.
“Có người ở cửa đang tìm cậu.” Tổ trưởng thực sự rất tò mò, nhịn không được nói chuyện với Hạ Từ.
Danh tiếng của Hạ Từ trong lớp không được tốt lắm. Cô bé không thích nói chuyện với người khác, mọi người cho rằng cô bé quái gở. Thêm nữa thái độ thờ ơ của cô bé trước chuyện buồn của Phùng Tử Tuấn trong tiết Tin học hôm nọ đã lan truyền khắp lớp, hầu hết ai cũng cảm thấy nhất định cô có bệnh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận