Bùi Nghi Bân trợn mắt - tại sao tôi phải bịa ra! Không phải cô luôn cười nhạo dung lượng não bộ của tôi hạn chế sao? Cô lên đi!
Dì giúp việc bước ra khỏi bếp với hamburger và khoai tây chiên.
Mắt Hạ Từ sáng rỡ, chạy tới.
Hai người đồng thời thở phào một hơi.
Hạ Từ rất ngoan khi ăn, hai tay cầm bánh mì kẹp thịt đầy đủ, cắn hết miếng này đến miếng khác, chỉ nhìn thôi đã thấy ngon rồi.
Tống Giai Ngưng tự nhiên ngồi xuống: “Mang bữa sáng cho tôi.”
Bùi Nghi Bân: “Nói rõ ràng, đây là nhà tôi.”
Tống Giai Ngưng: “Tối hôm qua tôi giúp cô dỗ đứa nhỏ này miễn phí à?”
Bùi Nghi Bân khịt mũi coi thường.
Nhưng cuối cùng vẫn bảo dì giúp việc mang cháo và đồ ăn kèm lên.
Hạ Từ ăn được một nửa, đột nhiên dừng lại.
Tại sao cô lại cảm thấy mùi vị của hamburger không đúng? Có vị tanh nồng.
Cúi đầu nhìn xuống, cô thấy chiếc bánh burger có màu đỏ, đều là máu.
Bùi Nghi Bân nhận thấy Hạ Từ dừng lại, quay đầu nhìn.
Kết quả nhìn thấy hai ống máu đỏ treo dưới lỗ mũi của đứa trẻ, một mảng máu lớn chảy xuống đến cổ áo.
Bùi Nghi Bân: A a a! Nhanh chặn nó lại!
Tống Giai Ngưng im lặng.
“Đã nói rồi, nuôi trẻ con không phải nuôi như cô.”
Hạ Từ nhìn chiếc burger trong tay mình, vô cùng bi thương.
Tống Giai Ngưng khéo léo lau sạch máu mũi cho Hạ Từ, đưa tay để ngăn máu chảy nhiều hơn. Sau một loạt thủ tục, Hạ Từ gần như đã ổn.
Thực ra trước đó cũng không xảy ra chuyện.
Bùi Nghi Bân bướng bỉnh nói: “Lần này là ngoại lệ.”
Tống Giai Ngưng: “Chờ tới lúc cô nuôi chết đứa nhỏ này thì sẽ không ngoại lệ.”
Một cuộc chiến nữa sắp nổ ra.
Hạ Từ nhìn trái nhìn phải, sợ ngọn lửa chiến tranh sẽ đốt tới mình: “Em no rồi, em đi chơi game.”
Cô nhảy khỏi bàn.
Tống Giai Ngưng dùng một tay kéo cô bé lại.
“Hạ Từ, game vui không?”
Hạ Từ gật đầu.
“Đã làm xong bài tập về nhà chưa?”
Hạ Từ lắc đầu.
Tống Giai Ngưng mỉm cười: “Đi, làm, bài, tập. Ngay!”
Hạ Từ nhìn Bùi Nghi Bân, đôi mắt to trông thật đáng thương.
Bùi Nghi Bân: “Con bé thích chơi thì để nó chơi. Làm cái gì mà làm, tôi có tiền, sau này nó không cần phải đi làm.”
Hạ Từ rất phấn khởi.
Tống Giai Ngưng kinh ngạc: “Vậy sau này không có tiền thì thế nào?”
Bùi Nghi Bân: “Tôi có tiền!”
Tống Giai Ngưng: “Chuyện công ty phá sản không phải chuyện hiếm.”
Bùi Nghi Bân: “Cô rủa tôi?!”
Đầu Hạ Từ lại bắt đầu đau.
“Em đi làm bài tập, hai người đừng ầm ĩ nữa.”
Bùi Nghi Bân hét lên: “Làm gì mà làm! Chơi cho chị! Không qua ải không cho nghỉ!” Cô ấy đặt điện thoại vào tay Hạ Từ.
Tống Giai Ngưng suýt tát Bùi Nghi Bân.
...
Trang Dịch Diên đến gặp Hạ Hứa Nặc, Hạ Văn Sơn đã lái xe đến đón ông ta.
Ngay khi xe đến cư xá, Trang Dịch Diên đã cau mày.
“Dừng xe.” Ông ấy vẫy tay.
Hạ Văn Sơn nhìn thấy Trang tiên sinh mở cửa bước ra ngoài, ngước nhìn bầu trời, ông ấy đi tới trước mặt Trang Dịch Diên: “Trang tiên sinh, sao vậy?”
Trang Dịch Diên: “Điên rồi, điên rồi, thực sự là oan nghiệt.”
Ông ta chỉ vào khoảng trời phía trên cư xá: “Con gái ông đã thả tất cả những quỷ vật đó ra sao? Bầu trời phía trên khu này đầy ma quỷ! Còn là những con quỷ được nuôi nấng qua có đạo hạnh!”
Hạ Văn Sơn rùng mình.
“Tôi không ngờ nó lại nhận được truyền thừa từ nhà ngoại. Tôi còn tưởng nó là dạng bị ma quỷ tìm tới vì thể chất của nó.”
Trang Dịch Diên: “Nhà ngoại?”
Hạ Văn Sơn: “Trang tiên sinh, ngài có nhớ tôi đã gặp ngài ở đâu không? Mẹ nó là người ở đó!”
Trang Dịch Diên nghĩ đến cuộc gặp gỡ đầu tiên với Hạ Văn Sơn ở biên giới Tương Tây, cảm thấy lần này khó giải quyết.
“Nó thực ra là huyết thống của Quỷ Cổ Trương gia?” Trang Dịch Diên tức giận đến rung râu: “Ông để lại một hạt giống trong Quỷ Cổ Trương gia, sao không nói cho ta biết?”
Khí thế Hạ Văn Sơn yếu đi ba phần: “Tôi cũng không biết những chuyện về mẫu tộc của cô ấy, chỉ mơ hồ đoán được một chút. Không ngờ là…”
“Trước tiên đưa Hứa Nặc đi khỏi đây! Để tránh bị quỷ làm bị thương.”
Hạ Văn Sơn đồng ý ngay lập tức.
Trang Dịch Diên cau mày nói: “Quỷ vật nhiều như vậy, thật sự rất khó giải quyết, ta chỉ sợ phải mời người khác đến giúp.”
Hạ Văn Sơn: “Thật sự phải đánh lớn như vậy sao?”
Ông ấy cũng không muốn mọi người biết chuyện này, vừa xúi quẩy vừa mất mặt.
“Đây là một tai họa, một tai họa có thể khiến người người bàng hoàng.”
Trang Dịch Diên bấm tay tính toán: “Nó còn ở trong này.”
Hạ Văn Sơn: “Có lẽ là ở Thiên Uyển của nhà họ Bùi.”
Trang Dịch Diên đề cập chuyện này với sư huynh, sư huynh nói ông ta biết con gái duy nhất của nhà họ Bùi, tính cách đặc biệt cố chấp, sợ rằng không thuyết phục được, không thể làm gì được. Sư huynh còn bảo nghe nói quán chủ Không Nhất Quan mới xuống núi, vị quán chủ này tuy trẻ tuổi nhưng địa vị rất cao. Nếu có thể mời được vị quán chủ này, cho dù con gái độc nhất của nhà họ Bùi không chịu thì ông bà Bùi cũng sẽ đưa ra quyết định.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận