Hạ Từ: “Anh là ai?”
Hạ Chu khựng lại, một giây sau, trong ngực cậu có thứ gì đó gọi là xấu hổ và tức giận bùng nổ.
Cậu ở đây diễu võ giương oai, nhưng đối phương thậm chí còn không biết cậu là ai, chỉ cảm thấy khó hiểu. Ý nghĩ như vậy khiến Hạ Chu nổi giận, càng thêm mạnh tay.
Đôi mắt đen sáng ngời của Hạ Từ bình tĩnh nhìn cậu, không nhúc nhích, nhưng ngón tay lại nhanh chóng chạm vào làn da của Hạ Chu.
Chỗ bị Hạ Chu điểm qua, đột nhiên kịch liệt đau đớn.
Hạ Từ lập tức nắm lấy cổ tay cậu.
Bàn tay trắng nhỏ xíu xiu nhưng lại khiến Hạ Chu không thể động đậy được.
Cậu nhìn Hạ Từ như thể gặp quỷ. Vì cổ tay bị ai đó vặn chặt, chỉ có thể cúi người, nên Hạ Chu không thể nhìn xuống Hạ Từ được nữa.
Trước mắt cậu chỉ là một cô bé suy yếu với sắc mặt tái nhợt.
Trong mắt cô bé còn mang theo nghi ngờ thăm dò, như thể không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng những ngón tay chụp trên cổ tay cậu vẫn không buông ra, giữ chặt cậu tại chỗ.
“Buông tao ra.” Hạ Chu nghiến răng, nhìn chằm chằm Hạ Từ.
Hạ Từ buông tay ra, lùi lại một bước.
Hạ Chu vừa kinh ngạc vừa bối rối, nhưng vẫn lạnh mặt nhìn Hạ Từ.
Bảo mẫu Trương cuối cùng cũng tìm thấy Hạ Từ ở cửa, dường như cô bé đang mâu thuẫn với ai đó, dì ấy lập tức sải bước tới. Người thiếu niên cao gầy nổi giận đùng đùng, trong khi cô con gái của ông chủ đang cụp mắt, xoa xoa cổ tay.
Trên cổ tay vừa đỏ vừa xanh, rõ ràng đã bị người ta bóp mạnh tạo thành.
“Cậu là ai? Làm gì vậy?” Dì Trương chặn Hạ Từ ở phía sau.
Hạ Chu phớt lờ Dì Trương, nhìn thẳng vào Hạ Từ.
Cô bé ngước mắt, nhìn cậu không chút biểu tình.
Hạ Chu gật đầu: “Mày được lắm, tao nhớ kỹ mày rồi.” Nhìn như một cái bánh bao, nhưng lại cất giấu lòng dạ hiểm độc.
Dì Trương không biết Hạ Chu cũng là con của Hạ Văn Sơn, Hạ Chu cũng không chủ động nhắc tới, dì ấy trừng mắt nhìn cậu.
Hạ Chu không nói một lời rời đi, Dì Trương dẫn Hạ Từ đến bên giường, bôi thuốc cho cô.
“Thằng bé vừa rồi là ai vậy?”
Hạ Từ lắc đầu, cô quả thực không biết tên người nọ.
Dì Trương cau mày, bôi thuốc xong liền gọi điện cho Hạ Văn Sơn.
…
Tại một rừng cây trong công viên ở thành phố Lâm Giang
Hà Kỳ đang ngồi trên ghế gọi điện thoại, Thang Nguyên đang xử lý món thịt nướng trên bếp sắt.
Cách đó không xa, một thanh niên đeo mặt nạ hí khúc dựa vào lan can, rắc vụn bánh trong tay cho cá ăn. Bà lão đi chậm rãi tới cùng con chó của mình. Xa hơn một chút, một người phụ nữ tóc xoăn đi giày cao gót đang mắng chồng. Người chồng bị hai cái tát vào mặt ấm ức xách túi rời đi.
Chỉ cần một cái nhìn là có thể xâu chuỗi những thứ tưởng chừng như không liên quan lại với nhau.
Bà lão ngã xuống vì con chó chạy quá nhanh. Người phụ nữ tóc xoăn đỡ bà lão dậy nhưng sức lực không đủ nên chàng thanh niên cho cá ăn cũng đến giúp.
Hà Kỳ nhường chỗ cho bà cụ bị đau chân, Thang Nguyên mang ra một bình giữ nhiệt từ bên cạnh lò nướng và một cái cốc dùng một lần.
Mấy người đến với nhau rất tự nhiên.
Thông qua ánh mắt trao đổi, tất cả đều xác nhận được danh tính của đối phương.
Hà Kỳ triệu hoán hệ thống, liếc nhìn những chấm màu xanh tụ lại một điểm, đưa tay ra thể hiện tình hữu nghị.
Anh ta chủ động giới thiệu bản thân: “Tôi là Hà Kỳ, thân phận của tôi ở vị diện này là một lập trình viên. Cậu ấy là Thang Nguyên, một nghệ sĩ.”
Bà cụ: “Gọi tôi là bà Khương.”
Người phụ nữ tóc xoăn đang tự thắt bím tóc: “Tống Giai Ngưng, uầy, là bà nội trợ.”
Thang Nguyên buồn cười: “Người đàn ông vừa rồi là chồng được phát ở thế giới này của cô à?”
Tống Giai Ngưng nghiêng đầu, nhướng mày: “Là một tên khốn, ngày mai tôi sẽ đến cục dân chính đá hắn.”
Thanh niên đeo mặt nạ rất im lặng, cho đến khi mọi người giới thiệu xong hắn mới lên tiếng: “Lâm Gia Niên, đạo sĩ.”
Thang Nguyên: “Đúng là nghề gì cũng có.”
Tống Giai Ngưng: “Tiểu đạo sĩ, cởi mặt nạ ra đi, chúng ta đều cùng một đội, không phải ngại.”
Thang Nguyên bị bắt phải nuôi tóc dài, nên có lẽ rất hiểu Lâm Gia Niên.
“Chắc là một yêu cầu kỹ năng.” Anh nói.
Lâm Gia Niên do dự: “Cũng không phải... Tôi chỉ cảm thấy không nên tháo mặt nạ ra, vì sẽ ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ.”
Tống Giai Ngưng càng tò mò hơn, đáng tiếc bị Hà Kỳ ngắt lời.
Hà Kỳ chỉ vào bản đồ do hệ thống tạo ra: “Ngoại trừ một người chơi gặp việc đột xuất chưa thể đến kịp, chấm xanh của cô ấy đang lơ lửng bên ngoài. Những chấm xanh khác đều đã tụ lại ở đây.”
Mọi người nhìn vào các chấm màu xanh tụ lại tại vị trí của họ trên bản đồ.
Có sáu cái.
Những người chơi nhìn nhau.
Bọn họ chỉ có năm người.
Điều này thật đáng sợ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận