Bùi Nghi Bân: “Bố em đâu?”
Hạ Từ lắc đầu: “Bố và em không sống cùng nhau.”
“Trở về thu dọn hành lý sao? Chị sẽ mua cho em đồ mới.”
“Em về lấy tiểu trùng của em.”
Vẻ mặt của Bùi Nghi Bân cứng đờ.
Sau khi biết Hạ Từ là một ma nữ, không cần phải giải thích những con tiểu trùng mà cô nuôi dưỡng là thứ gì.
Biết trước đỡ sợ.
Bùi Nghi Bân tự nhéo mình, được rồi, thừa nhận mình sợ cũng không phải chuyện gì to tát.
“Tiểu trùng có nghe lời em không?” Bùi Nghi Bân giả vờ thờ ơ, nhét một miếng đào vàng vào miệng.
Nhắc tới lũ tiểu trùng, ánh mắt Hạ Từ chợt sáng lên, trợn to hai mắt: “Bọn họ là của em, chỉ nghe em thôi.”
Trong đầu Bùi Nghi Bân làm một phép tính nhỏ, nhưng cuối cùng lại bỏ cuộc: “Được rồi, buổi tối chúng ta đến đó đi.”
Sau khi hai người ăn xong, ngã người xuống ghế sofa.
Bùi Nghi Bân bật TV, cho Hạ Từ xem, còn mình chơi game trên điện thoại.
Một lúc sau, một cái đầu chui qua.
Bùi Nghi Bân nghiêng đầu lại, nhìn vào đôi mắt đầy tò mò của Hạ Từ.
“Muốn chơi?”
Hạ Từ gật đầu thật mạnh.
Bùi Nghi Bân lấy điện thoại của Hạ Từ, gõ vài cái, tải trò chơi cho cô bé.
Hạ Từ học hành rất khó khăn, nhưng có thể nhanh chóng thành thạo cách sử dụng điện thoại di động, như thể trời sinh đã khắc sâu vào tâm trí.
Buổi chiều, hai cô gái một lớn một nhỏ ngồi khoanh chân trên ghế sofa lớn, rất tập trung chơi game.
Bùi Nghi Bân chơi game quên mình, Hạ Từ dần dần cũng nghiện.
“Chị dạy em một chiêu.” Bùi Nghi Bân khó chịu khi thấy đồng đội của mình nói nhiều, còn mắng mỏ trong game: “Đối phó với kẻ độc mồm, phải độc hơn hắn. Hắn nói gì, em cứ lặp lại y chang, hắn càng mắng, em càng làm, sẽ khiến hắn tức chết, nghẹn chết hắn.”
Hạ Từ như tìm được bí kiếp, lập tức đưa vào thực hành.
Đối phương tức giận đến mức out game, biến mất.
Hạ Từ: “Chị Bùi thật lợi hại!”
Bùi Nghi Bân đắc ý nâng cằm: “Chuyện đương nhiên!”
Cô ấy đặt điện thoại xuống: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Bùi Nghi Bân làm việc rất hiệu quả, chỉ mười phút đã đưa Hạ Từ ra xe.
Chiếc xe màu sắc rực rỡ phóng nhanh trên con đường vắng vẻ, Hạ Từ hạ cửa kính xuống, tóc bị gió thổi tung.
Nhưng cô không bị say xe.
Vui quá! Nhanh quá!
“Chị ơi, điện thoại của chị sáng kìa.” Hạ Từ cầm chiếc điện thoại đang rung lên.
Bùi Nghi Bân lái xe vui vẻ, lớn tiếng hỏi: “Ai gọi đấy?!”
Dưới tiếng gió, Hạ Từ cũng khuếch đại giọng nói, hét lên theo ghi chú trên màn hình điện thoại: “Tên là [Công việc tốt]!”
Bùi Nghi Bân hoảng hốt, suýt nữa phanh xe.
Cô ấy vừa vội vừa giận: “Cúp máy!”
Hai giây sau, lại nói thêm: “Đặt điện thoại trước mặt chị.”
Hạ Từ: “...”
Hạ Từ: “Chị Bùi, người ta gọi chị làm việc gì vậy?”
Nếu chị Bùi cần người làm việc, Hạ Từ nghĩ mình cũng được. Bà nói rằng nếu người khác đối xử tốt với mình thì mình nên báo đáp lại. Dù cô làm gì thì kết quả cuối cùng cũng tốt, bà nói rằng cô rất thông minh.
Bùi Nghi Bân suýt nữa nghẹn chết: “Em đừng có quản, còn hỏi nữa lát nữa không mua kem cho em.”
Hạ Từ im lặng.
Bùi Nghi Bân vừa xấu hổ vừa tức giận tăng tốc, họ nhanh chóng đến nơi cần đến.
Mua vé vào cửa, chơi các trò chơi, mua đồ ăn vặt, vui vẻ dạo qua các cửa hàng quà lưu niệm với lý do mua đồ chơi cho Hạ Từ.
Bùi Nghi Bân đã ôm rất nhiều thứ, giẫm lên giày cao gót, cuối cùng cũng thư giãn trong khu vực nghỉ ngơi. Hạ Từ đảm nhiệm lao động trẻ em, trên tay ôm một đống thành quả mua sắm.
Điện thoại di động trong túi nhỏ lại vang lên.
Bùi Nghi Bân chất đồ đạc lên ghế dài, lấy điện thoại ra xem xét.
[Hà Kỳ].
Bùi Nghi Bân lấy ra vài tờ tiền từ trong túi: “Hạ Từ, chị muốn ăn kem và bánh quế.”
Tiểu đệ tử Hạ Từ: “Em muốn ăn hamburger và khoai tây chiên.”
“Mua phần lớn, chị cũng ăn.”
“Thêm bỏng ngô nhé?”
Bùi Nghi Bân gật đầu.
Được sự cho phép của Bùi Nghi Bân, Hạ Từ ôm mớ tiền chạy đi.
Cô không thể cưỡng lại được đồ ăn vặt giòn ngon.
Lúc này Bùi Nghi Bân mới bắt máy: “Thế nào? Tìm tôi có việc gì không?”
Hà Kỳ: “Cô vẫn ở cùng ma nữ.”
Bùi Nghi Bân ngọ nguậy ngón tay, ngắm nhìn bộ móng xinh đẹp mới được làm hai ngày trước: “Đúng vậy.”
Tống Giai Ngưng: “Này, xảy ra chuyện gì vậy?”
Bùi Nghi Bân: “Không có gì to tát.”
Hà Kỳ: “Cô định khi nào đưa cô ta về?”
Bùi Nghi Bân khịt mũi, cười nói: “Tôi không có ý định đưa về.”
Giọng của Tống Giai Ngưng đột nhiên nâng tông: “Cô có ý gì?”
Bùi Nghi Bân: “Tôi à? Tôi định nuôi con bé.”
Tống Giai Ngưng: “Cô nhất định đã bị quỷ nữ hạ cổ!”
Bùi Nghi Bân cảm thấy rất buồn cười: “Cô thật thô lỗ. Trẻ nhà tôi có tên, gọi là Hạ Từ. Đừng gọi ma ma nữ nữ gì nữa.”
Tống Giai Ngưng: “Hà Kỳ, cô ta điên rồi! Bùi Nghi Bân, tôi cảnh cáo cô, chuyện này không phải chuyện mang ra đùa được đâu.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận