Bùi Nghi Bân không ngạc nhiên.
Cô ta ném điện thoại xuống đất, quay người đi vào bếp lấy một con dao ra đây.
Nếu bọn họ không đến, cô ta sẽ tự giải quyết.
Chỉ là một đứa trẻ đang ngủ, tại sao cô ta không thể giết nó?
Bùi Nghi Bân lặng lẽ đi đến chỗ Hạ Từ, nhìn chằm chằm vào mặt cô, giơ dao lên.
Hạ Từ ngủ rất sâu, cũng cực kỳ thơm ngọt.
Trên người có mùi sữa, vẻ mặt tựa như một thiên sứ.
Bùi Nghi Bân cắn răng, chậm chạp không xuống tay được.
Đây là ma nữ!
Nhưng là một đứa trẻ!
Cô ta nhớ lại cuộc trò chuyện của mình với ma nữ.
“Mọi người đều ghét tiểu trùng của em.”
“Bố ghét em.”
“Chị ơi, chị không ghét tiểu trùng sao?”
Tiểu trùng mà con bé đề cập không phải là con trùng đất sao? Bùi Nghi Bân cảm thấy tê cả đầu.
“Chị Bùi, em sẽ rất rất tốt với chị.”
Không có vẻ lo lắng trong đáy mắt trẻ thơ.
Bùi Nghi Bân nghĩ đến đây thì không chịu nổi.
“Phiền chết mất!”
Cô ta nghiến răng chửi rủa, ném con dao đi, đá nó xuống gầm giường.
Hạ Từ vẫn đắm chìm trong những giấc mơ ngọt ngào, không biết rằng mình vừa ở ranh giới của sự sống và cái chết.
Bùi Nghi Bân véo khuôn mặt trắng nõn của cô, hung ác nói: “Nhóc con, nếu em nói dối, em sẽ xong đời.”
Tuy nói như vậy nhưng động tác của Bùi Nghi Bân vẫn rất nhẹ nhàng, sợ để lại dấu trên má Hạ Từ.
Không phải chỉ là một trò chơi sao? Ma nữ bây giờ không phải vẫn còn là một đứa trẻ à?
Nếu Bùi Nghi Bân không thể giải quyết được một đứa trẻ, dù có bị giết cô ta cũng sẽ không trách người khác. Không phải Tống Giai Ngưng muốn nhanh chóng giết chết ma nữ sao? Cô ta càng muốn nuôi nó. Cho dù tính cách xấu xa hay tính khí thất thường, cô ta cũng có thể lấy độc trị độc, nắm chặt ma nữ trong tay.
Cùng lắm thì trò chơi kinh dị có thể bị biến thành trò chơi nuôi trẻ thôi.
Ma nữ vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa làm gì cả.
Bùi Nghi Bân buồn bực nhìn Hạ Từ, hai tay khoanh lại.
Có lẽ vẫn là một đứa trẻ dễ thương, không có sức phản kháng.
Thực ra, hành vi nhặt trẻ em tùy tiện bên đường và nuôi dưỡng của Bùi Nghi Bân rất kỳ quái.
Và sự tin tưởng người lạ, ở trong nhà người lạ của Hạ Từ cũng là không hợp lý.
Tuy nhiên, cả hai người không hề cảm thấy có điều gì không ổn cả.
Bùi Nghi Bân cho rằng mình có thể làm bất cứ điều gì mình thích.
Hạ Từ sinh ra và lớn lên trong một môi trường khép kín, cô không biết gì về những luật lệ bất thành văn của xã hội. Trong lòng cô không có đúng hay sai.
Hôm nay là cuối tuần.
Kéo hết màn che kín cửa, Bùi Nghi Bân chìm vào giấc ngủ.
Khi đầu óc đã thỏa mãn, cô ta mới thản nhiên mở mắt ra.
Đập vào mắt là một cặp đồng tử giống mèo, vừa đen vừa sáng.
Bùi Nghi Bân nhướng mày, dụi dụi mắt, nheo mắt lại, cảm giác có thể mình vẫn đang nằm mơ.
“Chị Bùi, đã mười hai giờ rồi.” Hạ Từ thì thầm. Cô nằm bên cạnh giường của Bùi Nghi Bân, để lộ cái đầu nhỏ của mình.
Bùi Nghi Bân buồn bực kêu lên một tiếng, kéo chăn lên che đầu.
Hạ Từ nghiêng đầu, vẫn nằm tại chỗ nhìn Bùi Nghi Bân đang cuộn tròn thành một khối.
Một lúc sau, một bàn tay từ trong chăn thò ra, mò mẫm hai lần rồi phủ lên đầu Hạ Từ.
“Chiều chị sẽ dẫn em đi chơi,” giọng Bùi Nghi Bân nghèn nghẹt vì quấn chăn kín đầu: “Trên nền lạnh lắm, em đi ăn trưa đi.”
Mặc dù Hạ Từ mặc bộ đồ ngủ mỏng màu trắng, nhưng tấm thảm lót dưới mông cô rất mịn, ngay cả lòng bàn chân cũng thấy ấm áp.
Cũng lặng lẽ như lúc đi vào, Bùi Nghi Bân không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khi cô rời đi.
Bùi Nghi Bân kéo chăn xuống, thở ra một hơi.
Thật là một cơ hội tuyệt vời, tên oắt con này lại không ra tay.
Tạm tha cho cô một lần.
Hạ Từ càng ngoan thì càng đại biểu Tống Giai Ngưng làm quá. Bùi Nghi Bân đắc ý, duỗi lưng, cảm thấy thoải mái.
Cô ta đứng dậy, mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, khoác áo khoác rồi bước xuống nhà.
Hạ Từ ngồi ở bàn ăn, dùng thìa múc cơm.
Cô ăn rất ngon lành, khiến Bùi Nghi Bân vừa mới ngủ dậy cũng cảm thấy thèm ăn.
Dì giúp việc đã chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi.
Bùi Nghi Bân vào bếp lấy một tách cà phê, khi quay lại chỗ ngồi, còn vỗ nhẹ đầu Hạ Từ.
“Buổi chiều chúng ta đi công viên giải trí nhé?”
Hạ Từ đã nghe nói đến công viên giải trí, nhưng chưa bao giờ đến đó.
“Được.” Cô đều nghe chị Bùi.
Trong lúc Hạ Từ ngoan ngoãn ăn cơm, Bùi Nghi Bân ngẫu nhiên đưa hai đũa rau vào miệng, gọi trợ lý đến nhờ anh ta mua đồ dùng hàng ngày cho đứa trẻ rồi giao đến tận nhà.
Trợ lý giật mình, nghĩ rằng sếp phong lưu của mình đã gây ra một vụ kiện nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khi biết tuổi của Hạ Từ anh ta cảm thấy nhẹ nhõm.
“Chị Bùi, em muốn quay lại ngôi nhà nơi em ở trước đây.” Hạ Từ đặt chiếc thìa xuống.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận