“Cô này, đứa nhỏ đứng sau cô là con gái của tôi. Nó không nghe lời, chạy ra ngoài. Đây là chuyện nhà tôi.” Ý tứ là nếu Bùi Nghi Bân biết chuyện thì nên đi nhanh đi.
Cô ta can thiệp với tư cách gì?
Đáng tiếc, Bùi Nghi Bân, người bị mọi người ghét bỏ, có lẽ là kẻ vô liêm sỉ nhất trên thế giới. Sau khi đến thế giới này và trở thành kẻ có tiền, cô ta chưa bao giờ phải nhìn mặt ai.
NPC cũng vậy, đồng đội cũng vậy.
Duy nhất có thể khiến cô ta nhìn bằng hai mắt là những nhãi con đáng yêu.
Cô ta thích những thứ dễ thương. Giống như cô bé gặp hôm nay, Bùi Nghi Bân không khỏi bộc lộ bản năng làm mẹ của mình.
Thật là một đứa nhỏ xinh xắn đáng yêu! Muốn vò nó!
“Tôi chỉ biết là con bé không muốn.” Bùi Nghi Bân nắm lấy tay Hạ Từ: “Thế nào, là bố của bé thì có thể bỏ qua mong muốn của con bé sao?”
Cô ta cười khúc khích: “Còn không biết anh là bố thật hay bố giả nữa.”
Bùi Nghi Bân nhéo mặt Hạ Từ: “Chị đã bảo em nên về nhà với chị rồi. Ban đêm ngoài kia có rất nhiều kẻ xấu, bọn chúng thích bắt cóc trẻ con như em.”
Ánh mắt Hạ Từ cụp xuống, tay càng nắm chặt vào áo cô ta.
Bùi Nghi Bân cười: “Cùng chị về nào.”
Hạ Từ gật đầu.
Hạ Văn Sơn không nhịn được nữa: “Cô kia, nếu cô không tin tôi là bố của đứa bé này thì cô có thể báo cảnh sát. Bây giờ xin cô đừng can thiệp vào chuyện nhà tôi. Nếu không, tôi sẽ để cảnh sát đến giải quyết.”
Dù trời quá tối không thể nhìn rõ mặt Bùi Nghi Bân nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự trẻ trung và xinh đẹp của cô ta. Những người phụ nữ xinh đẹp ra vào cộng đồng này chẳng qua chỉ là bạn gái của phú nhị đại nào đó.
Bình thường Hạ Văn Sơn sẽ không đắc tội loại người này, nhưng không phải không thể đắc tội.
Ông ấy đã hỏi chi tiết với Hạ Hứa Nặc.
Trên người Hạ Từ không chỉ có một con quỷ vật, chúng dày đặc, nhiều đến đáng sợ. Bản thân Hạ Văn Sơn cũng có chút sợ hãi, cất lá bùa do Trang tiên sinh đưa vào túi trước ngực, cũng sợ quỷ vật nổi điên tấn công con người.
Về phần Hạ Từ, Hạ Văn Sơn vẫn tự tin có thể trấn áp được. Nếu không thể kiểm soát được một đứa bé hoang dã, thì mấy chục năm cuộc đời của ông ấy cũng vô dụng rồi.
Trước mắt phải giải quyết chuyện Hạ Từ và quỷ vật, Hạ Văn Sơn cũng không quan tâm người phụ nữ này dựa vào quan hệ với ai để vào được đây.
Tóm lại, không phải là con của những gia đình đó.
Khi Hạ Văn Sơn chuyển đến khu này, ông ấy biết những khuôn mặt nào xung quanh không thể đắc tội. Không ai trong số họ kiêu ngạo như người phụ nữ trước mặt này.
“Mặc kệ thế nào, cô không nên dính đến chuyện này, làm loạn vậy cũng không dễ nhìn trước mặt bạn trai của cô đâu nhỉ?” Hạ Văn Sơn lạnh lùng nói.
Bùi Nghi Bân bật cười.
“Bạn trai?”
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu những tên bạn trai đang mong chờ nguồn lực của cô phát hiện ra? Nói câu dễ nghe, tất cả những người đàn ông mà Bùi Nghi Bân biết đều cung kính, khúm núm và phục tùng cô ta.
Cô ta vui vẻ, cho bọn họ thứ gì đó ngon ngọt.
Không vui, một cước đá đi.
Thậm chí không cần phải đưa ra lý do.
“Thoải mái nha.” Bùi Nghi Bân cười khẩy, nắm tay Hạ Từ muốn rời đi.
“Ồ, nhân tiện,” Bùi Nghi Bân dừng lại, “Tôi sống ở Thiên Uyển, nói cho anh biết để tiện báo cảnh sát.”
Hạ Văn Sơn nghe được địa chỉ của Bùi Nghi Bân, suy nghĩ đầu tiên là không dám tin.
Ông ấy biết biệt thự Thiên Uyển là một trong rất nhiều sản nghiệp của nhà họ Bùi trong quần thể biệt thự này. Nhưng vợ chồng ông Bùi đã định cư ở một thành phố khác, không có ai sống ở đó.
Gần đây nghe nói cô chủ nhà họ Bùi ra nước ngoài du học đã trở về.
…Vậy người phụ nữ vừa rồi là con gái duy nhất của Bùi thị?
Hạ Văn Sơn từ bỏ ý định gọi cảnh sát.
Với luật pháp hiện hành, ngay cả con gái nhà họ Bùi cũng không thể ngăn ông ấy đưa Hạ Từ đi.
Nhưng vì Hạ Từ mà đắc tội với người thừa kế Bùi thị có thực sự đáng giá không?
Hạ Văn Sơn xuất thân nghèo khó, hoàn toàn dựa vào đôi tay của mình để có được vị trí như hiện tại. Ông ấy không muốn mất đi mọi nỗ lực trước đây vì đứa con gái nửa đường tới.
...
“Em đi tắm trước đi. Mặt em bẩn quá.” Bùi Nghi Bân đưa Hạ Từ trở về ngôi nhà rộng rãi, sáng sủa của mình: “Chị sẽ bảo người mang quần áo đến cho em, em muốn ăn gì không?”
Vừa xem đứa bé khóc không còn sức lực, lại không ăn tối, Bùi Nghi Bân đã gọi đồ ăn giao nhanh đến để lấp đầy dạ dày Hạ Từ.
Ăn được một nửa thì người đàn ông kia đến, khiến đứa nhỏ không ăn tiếp.
Bây giờ hẳn là chưa no.
Hạ Từ trông rất dè dặt.
Bùi Nghi Bân không hỏi nhiều, chỉ bảo dì giúp việc làm ít thịt xào chua ngọt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận