Khi hai người vẫn đang mắng mỏ nhau, tình cảm của họ đã nảy sinh.
Đánh nhau, đánh đến tận giường.
Tuy nhiên, cả hai đều không thấy thoải mái lắm.
Bùi Nghi Bân cầm một thanh sôcôla, làm bộ như hút thuốc: “Hầy...”
Tống Tề bẻ gãy thanh sô cô la của cô ấy, ném nó vào miệng, nhai rộp rộp.
“Bùi Hy Hy, có thể có chút tiền đồ nào không? Hà Kỳ đã khôi phục tốc độ dòng chảy của thời gian rồi. Lần trước bà Khương đã có thể trở về thực tại rồi quay lại trò chơi. Chúng ta cũng thử một lần đi?”
Bùi Nghi Bân luôn cảm thấy có gì đó không đúng: “Tôi không... làm sao biết tên tôi là Bùi Hy Hy?”
“…” Tống Giai Ngưng im lặng.
Bùi Nghi Bân nhảy dựng lên: “Anh điều tra tôi!!!”
Nhìn thấy nắm đấm sắp giáng xuống mặt mình, Tống Giai Ngưng nắm lấy cổ tay cô ấy, thốt ra lời trong lòng: “Vì tôi thích em, tôi sợ sẽ không còn gặp em được nữa!”
Lời này vừa nói ra, trong phòng hoàn toàn im lặng.
Dù trong hoàn cảnh nào, bọn họ chưa bao giờ nói ra hai chữ yêu thích. Như thể nếu ai nói ra trước, thì người đó sẽ thua cuộc.
Tống Giai Ngưng đột nhiên thổ lộ, khiến cả hai đều kinh hãi.
Bùi Nghi Bân cảm thấy rất xấu hổ. Cô ấy cuộn mình trong chăn, muốn ngủ luôn mà không nói gì nữa.
Tống Giai Ngưng mặt đỏ bừng, anh ấy choàng áo ngủ đi đến trước mặt Bùi Nghi Bân, kéo chăn bông ra: “Đây là phản ứng của em sao? Em không có gì muốn nói hả?”
Bùi Nghi Bân có chút hoảng sợ khi khuôn mặt của Tống Giai Ngưng quá gần, hơi thở nóng bỏng kia đang phả vào mặt cô ấy, cô ấy có chút bối rối, nhưng vẫn cứng miệng.
“Tôi phải nói gì với anh đây? Anh thích tôi thì có liên quan gì đến tôi...á!”
Tống Giai Ngưng trực tiếp cúi đầu xuống.
Là cắn!!!
Không phải là một nụ hôn!!!
Bùi Nghi Bân đá anh ấy ra, hét lên: “Anh là chó à? Làm gì vậy hả!”
Tống Giai Ngưng sờ lên môi: “Em là mối tình đầu của tôi, tôi không có kinh nghiệm nhiều, hay em dạy tôi nhé.”
“Mối tình đầu!?” Bùi Nghi Bân kinh ngạc, kẻ cặn bã thì sợ nhất gặp đối phương nghiêm túc.
Tống Giai Ngưng: “Đúng vậy thì sao.”
Khi nhìn thấy ánh mắt của Bùi Nghi Bân, anh ấy lập tức biết Bùi Nghi Bân đang nghĩ gì.
“Không được bỏ rơi tôi! Bùi Hy Hy! Tôi nói cho em biết, đừng hòng nghĩ tới chuyện đó!”
Bùi Nghi Bân: “Anh trai à, nói đạo lý chút đi. Chúng ta chỉ là thoả mãn nhu cầu cá nhân, đạt được thứ mình cần thôi, chứ không phải tình yêu.”
Tống Giai Ngưng hung ác nói: “Ai với em thoả mãn nhu cầu cơ. Nếu tôi không thích em, tôi sẽ không lên giường với em! Nói rõ đi! Hiện tại nói rõ ràng đi!”
“Không!” Bùi Nghi Bân quơ lấy áo khoác, định bỏ chạy, nhưng cuối cùng lại bị Tống Giai Ngưng ôm chặt.
Hai người giằng co, trận chiến của họ dần di chuyển từ phòng ngủ của Bùi Nghi Bân ra ngoài hành lang.
“Mẹ kiếp, buông ra!” Bùi Nghi Bân dùng toàn lực kéo tóc Tống Giai Ngưng.
Tống Giai Ngưng: “Tôi không buông!”
Hai người hệt như hai con gà chọi, chiến đấu hăng hái không tiếc thân mình, gây ra tiếng động lớn ở hành lang giữa đêm khuya.
Hà Kỳ mở cửa đi ra, nheo mắt xem có chuyện gì. Kết quả bất ngờ đụng phải hai người quần áo xộc xệch, khuôn mặt đỏ bừng.
Hà Kỳ sợ ngây người: ...
Hai người này quả nhiên là kiểu quan hệ này!
Đây là chuyện anh nên nhìn sao?
Bùi Nghi Bân liếc thấy Hà Kỳ, hốt hoảng kêu lên.
Trong nháy mắt Tống Giai Ngưng cũng phát hiện ra Hà Kỳ.
Hà Kỳ: “Mấy người đang bận nhỉ, tôi đi ngủ đây, gặp lại sau.”
Tống Giai Ngưng lập tức kéo trang phục của Bùi Nghi Bân lên, dỗ dành cô ấy về phòng ngủ, còn mình đi đến phòng Hà Kỳ tìm anh.
“Cứ coi như tôi không thấy gì đi.” Hà Kỳ bất đắc dĩ nói.
Tống Giai Ngưng: “Không được nói cho người khác.”
“Yên tâm, yên tâm.” Hà Kỳ giơ tay đầu hàng.
Tống Giai Ngưng: “Còn có, ngày mai đưa bọn tôi về.”
Hà Kỳ: “Anh quay về làm gì…”
Tống Giai Ngưng nghiến răng nghiến lợi không nói gì.
Hà Kỳ không muốn chọc tổ kiến, chỉ nói vài câu rồi đá anh ấy ra khỏi phòng.
...
Sau đó, Hạ Từ phát hiện ra rằng chị Bùi và dì Tống thường cùng nhau trở về thế giới khác.
Cô hiểu mọi chuyện nhưng cô sẽ giữ bí mật.
Hà Kỳ cũng biết rất rõ chuyện đã xảy ra giữa hai người Bùi Tống, nhưng anh sẽ tuyệt đối không nói cho ai biết.
Thang Nguyên duỗi người: “Bùi Nghi Bân đâu? Tống Giai Ngưng đâu? Lại cùng nhau về à?”
“Không, cậu/chú nghĩ nhiều rồi đó.”
Hà Kỳ và Hạ Từ đồng thời lên tiếng.
Nói xong, hai người nhìn nhau.
Bọn họ hình như đã hiểu rồi.
--- HOÀN---
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận