"Ba đã thương lượng với mẹ rồi, sẽ không đưa con bé về nhà. Nhà chúng ta vẫn sẽ như trước." Hạ Văn Sơn nói với người trong điện thoại như vậy.
"Không được, ba. Chị ấy là chị, cũng là người nhà của chúng ta. Chúng ta khuyên mẹ, đón chị ấy về đi." Giọng nói của cô bé tên Hứa Nặc vang lên, nghe có vẻ rất quyết tâm.
Hạ Văn Sơn nở nụ cười.
"Hứa Nặc ngoan nào. Đi làm bài tập đi." Ông ấy không muốn để đứa con gái mình yêu thương nhúng tay vào chuyện này nữa.
Giọng nói của cô bé Hứa Nặc nghe rất tự tin: "Ba yên tâm, con nhất định sẽ thuyết phục được mẹ!"
Hạ Văn Sơn lại nói vài câu, sau đó mới cúp điện thoại.
Hạ Từ bỏ đồ trang sức vào túi vải nhỏ, phát ra tiếng vang.
Lúc này, ông ấy dường như lúc này mới phát hiện ra Hạ Từ còn ngồi ở ghế sau.
"Tôi đã tìm được trường học cho con, cũng đã thuê nhà ở gần đó, sẽ dì bảo mẫu đến chăm sóc con, con không cần lo lắng." Hạ Văn Sơn nhìn vào đôi mắt lấp lánh trong gương chiếu hậu, chẳng biết vì sao lại giải thích thêm: "Không đưa con về đó là vì muốn tốt cho con thôi. Con chỉ cần chăm chỉ học hành, còn những thứ khác không cần quan tâm."
Hạ Từ gật đầu, hình như đã hiểu.
Bà ngoại nói đúng.
Ba rất tốt, cả em gái còn chưa gặp mặt cũng là một người tốt.
……
Trong ngôi làng nhỏ.
"Chúng ta đến muộn một bước rồi." Người đàn ông đẩy kính, dù mang vẻ tươi cười trên khuôn mặt cười nhưng trông có vẻ rất u ám.
Bên cạnh anh ta là một người đàn ông to lớn với thân hình cường tráng hiếm thấy, đang ném con dao xuống hồ, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu khi vuốt lại mái tóc dài.
"Thật không ngờ lại để quỷ nữ chạy thoát."
"Hệ thống. Mở bản đồ ra." Người đàn ông đeo kính nói.
Trước mắt hai người, một màn hình do các tia sáng điện tử màu xanh lam tạo thành xuất hiện, hiển thị bản đồ thế giới này với các địa điểm và đường nét rõ ràng.
Người đàn ông đeo kính vươn ngón tay phóng to, híp mắt: "Sắp đến thành phố Lâm Giang rồi."
Đầu ngón tay của anh ta dừng lại trên chấm đỏ vẫn còn hơi di chuyển trên bản đồ.
Người đàn ông to lớn chửi thề một tiếng: "Thật con mẹ nó nhanh, cũng không biết trên đường đi đã tàn phá bao nhiêu thành phố rồi."
Ánh mắt người đàn ông đeo kính càng trở nên thâm trầm.
"Hà Kỳ, mặc kệ những người khác, hiện tại chúng ta phải đuổi theo ngay. Dự báo nói rằng quỷ nữ đã bị chôn dưới đất hai mươi năm, giờ đây oán khí của cô ta chỉ càng nặng nề hơn thôi. Nếu chúng ta không mau đuổi theo, những oan hồn dưới tay cô ta sẽ càng ngày càng nhiều!" Người đàn ông hung dữ nói.
Hà Kỳ đưa ra quyết định một cách dứt khoát: "Đi thôi. Tranh thủ lúc cô ta chưa hoàn toàn khôi phục sức mạnh mà giết cô ta!"
Trước khi bước vào thế giới này, họ đã đọc qua toàn bộ cuốn tiểu thuyết. Là nhân vật phản diện độc ác và xảo quyệt nhất, sức mạnh của quỷ nữ là không thể nghi ngờ. Thành phố phồn hoa biến thành đống đổ nát dưới mây đen, hàng trăm nghìn sinh linh đã bị tiêu diệt. Cuối cùng, khi gần như tất cả các nhân vật nổi tiếng trong cuốn sách đều hy sinh, nam nữ chính mới có thể phong ấn cô ta vào dưới lòng đất.
Đối với người chơi, thời điểm họ xuyên không đã là sau khi cốt truyện gốc kết thúc.
Quỷ nữ trở về, nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ chính là chém giết Quỷ nữ đang trong trạng thái suy yếu, mang lại sự tái sinh cho thế giới này.
Hà Kỳ nhìn thoáng qua các người chơi còn tứ tán khắp nơi rồi đóng bản đồ lại.
Hệ thống thường ngày vẫn luôn ồn ào và phiền phức, nhưng từ khi đến ngôi làng này lại lập tức ngậm chặt miệng. Lúc này, nó bất ngờ mở lời, có vẻ lưỡng lự: "Người chơi Hà Kỳ, người chơi Thang Nguyên..."
Thang Nguyên không chịu nổi hệ thống hôm nay, luôn cảm thấy hệ thống dường như đã bị trục trặc: "Cái gì?"
Hà Kỳ đã hiểu hết mọi thứ cần hiểu, thêm vào đó, tình hình hiện tại đang rất nguy cấp, anh ta không có tâm trí nào để lãng phí thời gian với hệ thống luôn thích trò chuyện với người chơi.
"Thang Nguyên, tôi đi lấy xe lên đây."
Nói xong, Hà Kỳ lập tức rời đi.
Thang Nguyên và hệ thống trừng mắt nhìn nhau: "Có gì thì nói đi, đừng có vòng vo."
Hệ thống: "Tôi có một việc, không biết có nên nói hay không..."
Thang Nguyên nổi cáu, câu này là câu nói mà anh ta ghét nhất, ngoài đời đã phải nghe, giờ chơi game cũng phải nghe nữa sao?
Anh ta lập tức đáp: "Không nên nói. Đừng nói nữa."
Hệ thống: "..."
Hệ thống: "Nhưng mà..."
Thang Nguyên: "Câm miệng cho tao!"
Hệ thống hoàn toàn câm miệng lại, trong lòng lo lắng không yên.
Đến lúc đó bọn họ phát hiện mình đã dịch chuyển sai thời gian thì cũng không thể trách nó được. Không thể, không thể, nó muốn nhắc nhở, nhưng họ không nghe.
Đúng, chính là như vậy.
……
Hạ Từ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nhìn cây cối cao lớn giữa hai tòa nhà này xuyên qua cửa sổ thủy tinh, dường như có thể nhìn ra hoa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận