Hàm ý là nếu làm bài tập không vui, thì không cần làm.
Hàm ý là cô không muốn làm.
Câu trả lời này rất mới mẻ đối với một lũ nhóc đang tìm lý do để không làm bài tập về nhà, cả lớp im lặng.
Cô chủ nhiệm nhìn thấy vẻ mặt Hạ Từ nói ra lời này đều rất tự nhiên, không mảy may cảm thấy có gì không đúng, cô giáo cảm thấy ớn lạnh, sâu sắc suy nghĩ cách giáo dục của bà ngoại Hạ Từ có vấn đề.
Chỉ cần làm chuyện vui vẻ? Chuyện vui vẻ là gì?
Rất có vấn đề với những lời này!
Cô chủ nhiệm yêu cầu Hạ Từ ngồi xuống trước, quyết định gọi điện thoại cho gia đình cô bé.
Không nên dạy trẻ con như vậy, việc Hạ Từ không làm bài tập về nhà phản ánh một vấn đề cực lớn.
Còn Hạ Từ biết sắp bị gọi phụ huynh, còn tưởng cô giáo đang phạt mình tội không làm bài tập về nhà.
“Em biết sai rồi?” Nhìn thấy Hạ Từ rõ uể oải, cô chủ nhiệm muốn cười nhưng lại nhịn xuống.
Hạ Từ: “Em biết.”
Cô chủ nhiệm: “Vậy em nhanh làm bài tập ngày hôm qua đi.”
“À, không được chép của Phùng Tử Tuấn.” Cô giáo nói thêm.
Hạ Từ càng suy sụp.
“Tối nay em có làm bài tập không?” Cô chủ nhiệm thở dài, thuận miệng hỏi.
Hạ Từ: “Em không làm.”
Cô chủ nhiệm sửng sốt dậm chân trở lại bục giảng, cả người run lên: “Em nói gì?”
Hạ Từ: Cô giáo không nghe thấy sao? Có vẻ như mình nói nhỏ quá.
Thế là cô lớn tiếng nhắc lại: “Không làm.”
Sắc mặt cô chủ nhiệm kém đi.
Con bé này có ý gì? Khiêu khích? Vì không cho em ấy chép bài của Phùng Tử Tuấn?
“Sao em không làm?” Cô chủ nhiệm đè tay lên bục giảng.
Hạ Từ: “Làm bài tập về nhà không vui.”
“Không phải em đã biết mình rồi sao?”
“Nhưng em không vui khi làm bài tập về nhà.” Cô nói với vẻ tủi thân.
Cô chủ nhiệm không muốn nói chuyện với cô nữa, nghĩ thầm hôm nay nhất định phải nói chuyện với phụ huynh của Hạ Từ: “Em mang bài tập ra ngoài.”
Hạ Từ nói mấy câu đó đã lộ ra vẻ khó bảo.
Ý định ban đầu của cô chủ nhiệm là dạy Hạ Từ một chút, bắt cô bé ra ngoài đứng làm bài tập.
Ai ngờ khi Hạ Từ ngoan ngoãn mang vở ra ngoài, còn cho là cô giáo muốn cô mang bài tập rời khỏi lớp nên quay người chạy đến căng tin uống nước.
Giữa giờ học, cô chủ nhiệm muốn gọi cô vào lớp, chỉ thấy bệ cửa sổ trống rỗng, không có một đứa trẻ nào.
Cô chủ nhiệm: ...
“Mặc kệ em ấy, tiếp tục học!” Cô giáo nghiến răng.
...
Hạ Văn Sơn không hề biết con gái lớn của mình sẽ trở thành cái gai trong lớp vào ngày thứ hai đến trường.
Khi nhận được điện thoại của giáo viên, ông ấy đang họp, cau mày đi ra khỏi hội trường để trả lời cuộc gọi.
“Xin chào, tôi là cô Lâm, giáo viên chủ nhiệm của Hạ Từ. Xin hỏi anh có phải là bố của Hạ Từ không?”
Sau khi Hạ Văn Sơn xác nhận, cô chủ nhiệm tiếp tục: “Tôi muốn gặp và nói chuyện với anh về Hạ Từ. Xin hỏi...”
Hạ Văn Sơn: “Xin lỗi cô Lâm, tôi đang bận một chút, lát nữa tôi sẽ gửi cho cô giáo thông tin liên lạc của bảo mẫu Hạ Từ. Nếu cô có thắc mắc gì cứ liên lạc với bà ấy.”
Hạ Văn Sơn nhanh chóng cúp điện thoại.
Không chỉ vì cuộc họp mà còn vì trợ lý nói Cố Diêu đến rồi.
Cô chủ nhiệm bên kia cau mày.
Nói chuyện với bảo mẫu về vấn đề giáo dục và tư tưởng của trẻ có ích gì? Làm thế nào vấn đề của Hạ Từ có thể được giải quyết bởi một bảo mẫu?
Cô giáo hoàn toàn không đồng ý với cách làm của Hạ Văn Sơn.
Nhưng bảo cô giải quyết vấn đề của Hạ Từ cũng không được, cô ấy làm gì có nhiều sức lực để xen vào chuyện của đứa quá nhiều được?
Cũng chỉ có thể làm hết sức. Cô ấy thực sự không thể làm những việc vượt quá khả năng của mình.
Bên kia.
Hạ Văn Sơn chỉnh trang một chút, mỉm cười với vợ: “Sao em có thời gian rảnh rỗi đến công ty?”
Cố Diêu cởi mũ ra, lúc này Hạ Văn Sơn mới nhìn thấy khuôn mặt của bà ấy.
“Cố Diêu, ở nhà xảy ra chuyện gì thế?” Ông ấy cảm thấy có gì đó không ổn.
Cố Diêu dường như đã tiều tụy chỉ sau một đêm.
Hạ Văn Sơn chưa bao giờ thấy Cố Diêu như thế này. Cố Diêu được nuông chiều lớn lên, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp phải chút phiền lòng, cũng không bị chút tủi thân nào. Nhưng bây giờ đôi mắt thâm thấy rõ, rõ ràng đã xảy ra chuyện.
Cố Diêu nhào vào trong ngực ông ta: “Hạ Văn Sơn, đồ khốn nạn, sao anh lại mang Hạ Từ về!”
“Anh có biết Hứa Nặc xảy ra chuyện không?!”
“Hứa Nặc xảy ra chuyện gì?” Hạ Văn Sơn căng thẳng, tay đang vuốt ve vợ mình cũng buông ra.
Không thể khóc trước mặt con gái, nhưng có thể khóc trước mặt chồng.
Cố Diêu nghiến răng quật cường nói: “Trang tiên sinh nói mạng tuyến của Hứa Nặc đã rối tung lên. Phải làm sao đây, Văn Sơn, Hứa Nặc còn nhỏ như vậy!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận