Dịch: Hoangforever
Người đàn ông hoàn toàn không để tâm, có lẽ vì chê anh ta chậm chạp, người đàn ông chống khuỷu tay ngồi dậy, một tay dang ra, năm ngón ấn chặt lên đầu anh ta, tự mình lắc lư eo, cọ xát vào mặt anh ta.
Cánh tay người đàn ông cứng như đá, ngón tay như còng số tám, ấn đến mặt anh ta đau nhói.
"Tôi đứng dưới mưa, nhìn ông từ xa, tôi đã nghĩ, ông dựa vào cái gì..."
Mặt anh ta dính đầy dịch nhờn tanh tưởi, hòa lẫn với mùi cơ thể của hai người, nồng nặc đến mức hôi thối.
Anh ta ngước mắt, nhìn thấy người đàn ông hoàn toàn chìm đắm.
Anh ta khịt mũi cười, gạt tay ông ta ra, đứng thẳng dậy, nhìn xuống người đàn ông từ trên cao.
Anh ta dùng tay quẹt qua mặt, đưa lên miệng ngửi, rồi nghiêng đầu nhìn người đàn ông, nói:
"Này, giờ ông là đàn bà rồi à?"
Đôi mắt người đàn ông đỏ ngầu, ông ta nhìn anh ta từ dưới lên, dưới hốc mắt sâu hoắm, đôi mắt đen láy càng thêm thăm thẳm.
"Cậu muốn chết sao?"
Giọng người đàn ông trầm khàn, không phân biệt được là thật hay đùa.
Anh ta có chút ngây người, nắm lấy thân thể vỡ vụn dưới tay.
"Lúc ông thua, cảm giác thế nào?"
Người đàn ông cười khẩy.
"Lúc đó tiền cược của cậu không đủ, nên dùng cái này để đặt..."
Anh ta lùi lại một bước, nhìn toàn bộ con người trên giường.
"'Đứng trong máy xay thịt một phút.'"
Anh ta lau mặt, hất nước trên tóc xuống.
"Ông nắm chặt tay vịn hai bên, đến lúc ngất đi cũng không buông..."
Người đàn ông cười to hơn.
Anh ta nói: "Tôi vẫn luôn nhìn, cho dù hôm đó sòng bài đã giải tán, tôi cũng không rời đi."
Cuối cùng anh ta cũng cởi bỏ áo choàng, so với người đàn ông, thân thể anh ta có phần gầy yếu, thậm chí trông hơi suy dinh dưỡng. Lưng anh ta lúc nào cũng không thẳng được, gù lưng, tóc tai rối bời vàng úa.
Người đàn ông khinh miệt cười, "Thật đúng là giống chó."
Anh ta gật đầu.
"Rất nhiều người nói tôi như vậy."
Anh ta quỳ gối lên giường, chống người, nhìn xuống người bên dưới.
Anh ta hỏi người đàn ông: "Ông có biết, tôi thắng bằng cách nào không?"
Người đàn ông cười nhạt.
"Chó hoang nhe nanh, bọn họ lại tưởng mày đang cười."
Anh ta vui vẻ, áp sát miệng vào tai người đàn ông, tóc người đàn ông đen nhánh cứng cáp, hoàn toàn khác với anh ta.
"Quả nhiên, vẫn là ông tốt nhất..."
"Cả đời này, tôi chỉ chờ đợi ba chuyện..."
Anh ta cắn lên dái tai người đàn ông.
"Thứ nhất, là chờ ông thua... Thứ hai, là chờ ông chết..."
Người đàn ông nhìn những vì sao lấp lánh ngoài kia.
"Nhưng ta không chết."
Anh ta ừ một tiếng.
"Vậy nên, chuyện thứ ba, tôi đang chờ ngày hôm nay."
Người đàn ông im lặng.
Anh ta đưa tay, sờ lên khe hở kia.
Hạ thân người đàn ông đã trải qua vài cuộc đại phẫu, nhưng vẫn còn lưu lại vết sẹo thịt vụn từ ngày đó. Sờ vào thấy tê dại. Đầu ngón tay anh ta vẽ vòng quanh miệng khe -
"Cái đó của ông mất rồi, còn cảm giác được không?"
Người đàn ông vẫn lười biếng đáp:
"Cậu muốn chết sao?"
Anh ta ngẩng đầu, lao vào.
-----
Đêm vẫn còn sâu, anh ta mặc quần áo xong.
Người kia ngồi trên giường, thân thể trần trụi chỉ khoác chiếc áo ngủ dài màu đen, áo ngủ chất đống hai bên, dưới ánh trăng phản chiếu ánh sáng mịn màng mà lạnh lẽo.
Trong tay ông ta kẹp điếu xì gà, rít một hơi, chậm rãi nhả khói.
"Với thủ đoạn này của cậu, nổi danh chỉ là chuyện sớm muộn."
Anh ta xỏ giày, quay đầu lại.
"Ông nói là thủ đoạn 'vừa rồi'?"
Người đàn ông phả khói.
"Nhóc con, cậu đúng là to gan lớn mật."
Anh ta xỏ chiếc giày còn lại, đứng dậy.
Người đàn ông nhìn tàn lửa trên điếu xì gà.
"Muốn ở lại không?"
Anh ta nghiêng đầu.
Người đàn ông nói: "Đối mặt với chiếc rương báu chưa được mở, có người muốn tìm chìa khóa, có người lại muốn vung rìu."
Anh ta nhìn người đàn ông, "Rồi sao?"
Người đàn ông đáp: "Cậu không sợ."
Hai ngày trôi qua, anh ta mệt mỏi rã rời, quầng thâm dưới mắt hiện rõ. Người như vậy, dường như ngay cả suy nghĩ cũng chậm chạp hơn.
Thời gian trôi qua rất lâu, anh ta đột nhiên hỏi -
"Ông tên gì?"
Người đàn ông khựng lại, đáp: "Ray."
"Ray, ngày đó cơ hội thắng nhỏ như vậy, vì sao ông còn đánh cược?"
Người đàn ông lặng lẽ nhìn anh ta, một lúc lâu sau, cười.
Ông ta kẹp điếu xì gà vào miệng -
"Cút đi."
Anh ta đẩy cửa ra, rời đi.
Bước ra khỏi cổng lớn NEKING, anh ta kéo chặt áo khoác da, bước đi nặng nhọc trong đêm tuyết.
Trên tòa nhà NEKING cao vút, một bóng người lặng lẽ hút thuốc bên cửa sổ.
----
【 Trong thế giới hoang đường này, ta cô độc bước đi. 】
【 Ta chưa từng nghĩ mình có đồng loại, cho đến khi gặp cậu. 】
- Ngày đó cơ hội thắng nhỏ như vậy, vì sao ông còn đánh cược?
- Chỉ với hai vạn đồng, sao cậu dám vào sòng bài NEKING?
- Lúc đó máy xay thịt ở ngay bên cạnh, cậu có sợ không?
- Bước ra khỏi cánh cửa này, vô số người sẽ nhắm vào cậu, cậu có sợ không?
----
Ta muốn đánh cược,
Vì cơ hội thắng không phải là không,
Ta sẽ không sợ,
Vì con bạc không có ngày mai,
Dù giây tiếp theo có chết đường chết chợ ta cũng mặc kệ,
Vì khoảnh khắc này,
Trong thế giới thắng thua này,
Ta là đế vương
----------------------------------【 Hết 】------------------------------------
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận