Dịch: Hoangforever
Anh ta cụp mắt xuống, người đàn ông co tay, chống người ngồi dậy, tay kia kéo áo choàng của anh ta, lôi anh ta lại gần.
Trên người người đàn ông có mùi hương nồng đậm, nồng hơn nước hoa, mãnh liệt hơn cả xì gà, đó là mùi của kẻ mạnh, mùi của uy quyền.
Anh ta mở mắt ra một chút.
Người đàn ông nói: "Trước đó, ta muốn hỏi cậu một chuyện."
"Chuyện gì?"
Người đàn ông hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
"Vì sao không cần tiền? Ván này, cậu vốn có thể thắng được số tiền tiêu cả đời không hết."
Anh ta cười.
Vì đôi mắt tam bạch, nên dù cười, trông anh ta vẫn có vẻ bất cần.
Anh ta nói: "Chỉ cần là tiền, thì không có chuyện tiêu không hết."
Người đàn ông nhìn anh ta một lúc, cuối cùng buông tay, nằm lại trên giường.
Anh ta phủ người lên.
"Ông đang cười à?"
Người đàn ông nhắm mắt, không trả lời, mà nói: "Lấy cho ta điếu thuốc."
Anh ta đứng dậy, một lát sau quay lại.
Châm lửa xong, anh ta đưa điếu thuốc lên miệng người đàn ông.
Người đàn ông nói: "Ta không hút thuốc lá."
"Vì sao?"
Người đàn ông khẽ mở mắt, trên mặt rốt cuộc cũng có chút biểu cảm.
Vốn là lời chế giễu bình thường, nhưng vì gương mặt như được tạc tượng kia, lại toát lên vài phần thú vị, "Vì sao... có lẽ cậu sẽ không bao giờ hiểu được."
Anh ta gật đầu, xoay tay kẹp điếu thuốc vào miệng mình, rồi một tay xé toạc quần áo của người đàn ông.
"Ồ..."
Anh ta nhướn mày.
"Quả nhiên là vậy."
Người đàn ông cụp mắt, nhìn anh ta với vẻ mặt vô cảm.
Anh ta nhả khói, nói: "Lúc đó, tôi đã nghĩ, bị nghiền nát đến thế, chẳng lẽ chỉ mất chân thôi sao?"
Anh ta cúi người, phả khói thuốc vào vết thương chằng chịt kia.
"Quả nhiên, cái gì cũng mất rồi."
Anh ta đưa một ngón tay, nhẹ nhàng điểm lên đường chỉ mảnh trên cơ thể cường tráng.
Người đàn ông thở ra một hơi.
"Lúc đó tôi mới 17 tuổi, là người chơi thay ở sòng bài chui."
Anh ta ngồi xuống mép giường, kẹp điếu thuốc trong tay, thè lưỡi liếm lên khe hở nhỏ dài.
"Hôm đó tôi thắng lớn cho sòng bài, ông chủ nói đưa tôi đi mở mang tầm mắt..."
Mỗi khi nói một câu, anh ta lại dùng lưỡi tách khe hở ra, mép vết thương khép chặt, dù là đầu lưỡi linh hoạt cũng không thể nào tách ra hoàn toàn.
"Tôi còn nhớ, ông và lão già nhà họ Hoắc... bọn họ đều nói đó là ván bài thế kỷ."
Đầu lưỡi đã tê dại, anh ta liền đưa cả lưỡi ra, từ dưới lên trên, từ tận cùng khe hở, liếm đến tận vùng rừng rậm đen sì cứng rắn mà khuyết thiếu trên bụng dưới.
Người đàn ông rốt cuộc không nhịn được khẽ rên lên, khe hở cũng theo đó co giật vài cái.
Anh ta ngửi thấy mùi tanh tưởi, mùi này khiến anh ta nhắm mắt lại.
"Sòng bài của chúng tôi nhỏ, chỉ có thể đứng ngoài xem..."
Anh ta liếm đến mê mẩn, không nhịn được đưa tay lên, xoa nắn cục thịt thắt nút trên eo người đàn ông.
Người đàn ông hít sâu một hơi, anh ta nhận ra sự run rẩy nơi miệng mình.
Anh ta tranh thủ liếc mắt lên, "Mông cũng mất rồi, mà ông còn run được à?"
Bàn tay người đàn ông đột nhiên chụp lên đầu anh ta, ấn mạnh xuống, mặt anh ta áp sát vào nơi nhớp nháp của người đàn ông, mái tóc chưa khô nước theo khe hở dính thành từng lọn, chỉ cần anh ta hít thở nhẹ, tóc khẽ lay động, cũng khiến người đàn ông nghiến răng, thở dốc.
"Tôi nhớ, hôm đó trời mưa."
Anh ta dùng mặt cọ nhẹ vào người đàn ông, "Những người đứng ngoài chúng tôi đều ướt sũng, có người bỏ đi, nhưng tôi thì không. Tôi đang đợi lá bài cuối cùng của ông..."
Người đàn ông dường như không quan tâm đến lời anh ta nói, ông ta giữ chặt đầu anh ta, khàn giọng gầm lên:
"Động-"
Anh ta quay mặt, hai ngón cái tách hai bên khe hở.
"Ông có biết không, lúc đó, tôi vẫn luôn chờ ông thua."
---
Chú thích:
*Mắt Tam bạch: là từ Hán Việt, trong đó "tam" nghĩa là ba, "bạch" nghĩa là trắng. Mắt tam bạch là loại mắt có lòng trắng nhiều hơn lòng đen, đặc biệt khi nhìn vào có thể thấy ba khoảng trắng lớn quanh nhãn cầu.
Trong đôi mắt bình thường, lòng đen sẽ chiếm phần lớn, bao bọc bởi một ít lòng trắng. Ngược lại, ở mắt tam bạch, lòng trắng chiếm ưu thế, khiến tròng đen trông nhỏ hơn và có thể không chạm đến mí mắt trên hoặc dưới.
Mắt tam bạch thường được cho là tạo nên ánh nhìn sắc bén, ma mị và bí ẩn. Tuy nhiên, trong nhân tướng học, mắt tam bạch đôi khi bị gán cho những ý nghĩa tiêu cực.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận