Vân Thiển Nguyệt nghe được giọng nói của Dạ Thiên Khuynh, sắc mặt càng chìm thêm vài phần.
“Nguyên lai Thiển Nguyệt là người hữu duyên đại sư muốn tìm trước khi phong bút sao?” Vân Vương gia từ phía sau Dạ Thiên Khuynh đi ra, chứng kiến Linh Ẩn đại sư ngăn ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt, thì cũng kinh ngạc hỏi.
“Đến cùng có xem không, nhanh lên một chút! Cổ tay của ta đều sắp gãy rồi.” Vân Thiển Nguyệt không để ý tới Dạ Thiên Khuynh cùng Vân Vương gia. Cảm thấy phiền muộn. Nghĩ lại nàng làm sao mà xui xẻo như vậy? Cho tới bây giờ cũng không có trãi qua một ngày ngày tốt lành. Bị cuồng phong liên tiếp như thế sắp đập chết nàng. Chẳng lẽ chủ nhân trước kia của thân thể này cũng là ngày ngày ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng sao? Trời có mắt rồi đấy…
“A Di Đà Phật! Phật cầu người hữu duyên là không giả, nhưng mà phải cam tâm tình nguyện. Lão nạp tuy cam tâm tình nguyện, nhưng Thiển Nguyệt tiểu thư hiển nhiên không phải như thế. Lão nạp nếu như ép buộc Thiển Nguyệt tiểu thư xem bói, là cưỡng cầu rồi. Cưỡng cầu không phải là ngã phật từ bi. Như vậy quẻ tượng sẽ mất linh. Nói cách khác lúc này là cơ duyên chưa tới.” Linh Ẩn đại sư nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, chắp tay trước ngực, “Hôm nay cứ như vậy đi.”
“Đây chính là ngươi nói ah!” Vân Thiển Nguyệt lập tức vui vẻ.
“Ừ, là lão nạp nói, lão nạp đợi đến khi nào Thiển Nguyệt tiểu thư muốn bói toán, sẽ một lần nữa bói toán cho Thiển Nguyệt tiểu thư. Một quẻ này tạm gác lại ngày khác.” Linh Ẩn đại sư gật đầu nói.
“Ca ca, đã nghe chưa? Còn không buông ta ra?” Vân Thiển Nguyệt quay đầu dương dương đắc ý mà nhìn xem Vân Mộ Hàn.
Vân Mộ Hàn nhíu mày, nhanh chóng nắm chặt cổ tay Vân Thiển Nguyệt không buông, nhìn về phía Linh Ẩn đại sư, “Đại sư, ngài Vân Du tứ phương, bốn biển là nhà. Thời điểm ngài cùng muội muội gặp lại, không biết là khi nào ngày nào, hôm nay có cơ duyên gặp nhau xem như cơ duyên. Hay là thỉnh đại sư xem một quẻ bói được không?”
“Vân thế tử, quẻ tượng cũng yêu cầu tâm thành tất linh. Thiển Nguyệt tiểu thư vô tâm, cho dù có bói toán cũng sẽ mất linh nghiệm. Thiên Địa theo quảng, hữu duyên dù ở nơi nào cũng có thể gặp nhau, vô duyên thì dù đối diện gặp nhau cũng không quen biết. Lão nạp tuy Vân Du tứ phương, nhưng cũng không phải không thể thể tìm ra. Ngày khác nếu Thiển Nguyệt tiểu thư muốn tìm lão nạp, sẽ tìm lấy được.” Linh Ẩn đại sư lắc đầu, nói với Vân Mộ Hàn: “Đem Thiển Nguyệt tiểu thư thả ra đi.”
“Nghe được sao? Tâm thành tất linh, ca ca tốt của ta” Vân Thiển Nguyệt kéo dài tiếng nói nhìn về phía Vân Mộ Hàn mà không có sắc mặt tốt.
“Thiển Nguyệt, con hãy để cho đại sư…” Vân Vương gia cũng hiểu được cơ hội ngàn năm khó gặp. Không rõ nữ nhi này của hắn trong lòng đến tột cùng là đang suy nghĩ gì. Hắn thở dài, từ khi nàng còn nhỏ hắn đã không có hiểu rõ nàng, thì hôm nay càng khó có thể hiểu.
“Các ngươi có thấyphiền hay không? Đừng làm cho ta phát cáu” mặt Vân Thiển Nguyệt chìm xuống đến. Vân Vương gia lập tức cứng họng.
Vân Mộ Hàn nhìn Vân Thiển Nguyệt, thần sắc tựa hồ thập phần bất đắc dĩ, chỉ có thể chậm rãi buông lỏng tay.
Vân Thiển Nguyệt vuốt vuốt cổ tay bị nắm đến hồng, hung hăng liếc Vân Mộ Hàn, đối với Linh Ẩn đại sư khoát khoát tay, “Thanh sơn lục thủy, sau sẽ không hẹn gặp” Dứt lời, nàng hướng xe ngựa Dung Cảnh đi đến.
“Thanh sơn lục thủy, sau này còn gặp lại. Thiển Nguyệt tiểu thư không nghĩ sẽ có một ngày chủ động đi tìm lão nạp sao?” Linh Ẩn đại sư nhìn thân ảnh Vân Thiển Nguyệt bước nhanh mà đi, cười cười nói.
Vân Thiển Nguyệt cắt một tiếng, đi đến trước xe ngựa chế tạo bằng gỗ trầm hương, thò tay đẩy rèm liền chui vào. Toàn thân xe ngựa đen kịt có rèm che lại, nên nhìn không thấy tình hình trong xe.
“Đại sư sau này còn gặp lại!” Dung Cảnh nhẹ nhàng cười cười, đối với Linh Ẩn đại sư nhẹ chắp tay.
“Cảnh thế tử sau này còn gặp lại. Ta và ngươi đừng nói nhiều lời khách sáo, Cảnh thế tử tạm biệt!” Linh Ẩn đại sư chắp tay trước ngực lại cười nói.
“Cũng phải” Dung Cảnh gật gật đầu, quay người hướng xe ngựa đi đến, hắn đi lại tuy chậm chạp, nhưng rất nhanh liền đi tới trước xe ngựa, thò tay đẩy ra rèm, tiến vào xe ngựa. Sau đó liền nghe tiếng nói truyền ra, “Dung Tích, ngươi ngồi xe ngựa của Nhị tỷ tỷ ngươi hồi phủ!”
“Vâng, thế tử ca ca!” Dung Tích nhu thuận gật đầu, hướng xe ngựa Dung Linh Lan đi đến.
Huyền ca đã sớm chờ ở trước xe ngựa, thấy hai người lên xe, lập tức vung lên roi ngựa, xe ngựa bắt đầu đi.
“Ta cũng hi vọng sẽ không tình cờ gặp lại đại sư. Ta không thích nghe hòa thượng niệm kinh.” Dạ Khinh Nhiễm đối với Linh Ẩn đại sư khoát khoát tay tay, đi khiên ngựa của hắn.
“Tiểu vương gia tạm biệt!” Linh Ẩn đại sư lần nữa chắp tay trước ngực mà cười.
“Này, ngươi không phải là muốn ngồi xe về sao?” Dạ Thiên Dục ở đằng sau Dạ Khinh Nhiễm hô. Đối với Linh Ẩn đại sư vội vàng chắp tay, lập tức đuổi theo.
“Nguyệt muội muội hiện tại mang một bộ mặt thối. Ta mới không muốn vào lúc này chọc nàng ghét. Cứ để cho nàng đối với Nhược mỹ nhân phát giận đi thôi!” Dạ Khinh Nhiễm thổn thức một tiếng. Hắn không đến giúp nàng nên có chút hổ thẹn ah! Nhưng mà cũng không trách hắn, Vân gia lão gia kia thực rất có thủ đoạn, nếu như hắn thực sự chọc lão đầu tử giận mà nói…, chỉ sợ ông sẽ đem tiểu nha đầu kia khóa lại không cho mình gặp được, tiểu nha đầu kia lại mất hết võ công, đoán chừng cũng không thể chuồn đi ra.
Nên hắn bị Vân Mộ Hàn uy hiếp không dám động .
“A…, cũng phải. Nguyệt muội muội tựa hồ không giống với lúc trước.” Dạ Thiên Dục nhớ tới Vân Thiển Nguyệt vừa rồi rõ ràng tức giận còn đối với Vân Vương gia mặt lạnh, cũng than thở một tiếng. Cái sắc mặt kia quả nhiên là thối.
“Ở đâu không giống với lúc trước chứ? Ta xem đây chính là bản tính của nàng mà thôi.” Dạ Khinh Nhiễm cởi bỏ dây cương, phóng mình lên ngựa. Hai chân thúc vào bụng ngựa, tuấn mã bốn vó giơ lên hướng dưới núi phóng đi. Đường dốc thẳng từ trên xuống dưới núi, người bên ngoài cũng không dám cưỡi ngựa, nhưng hắn lại như giẫm trên đất bằng. Dạ Thiên Dục nhíu mày suy nghĩ, mâu quang có chút lập loè chốc lát, rồi quay người đi về hướng xe ngựa của mình.
Vân Mộ Hàn đối với Linh Ẩn đại sư gật gật đầu, Linh Ẩn đại sư cũng gật gật đầu, hắn hướng xe ngựa của mình đi đến.
“Thái tử điện hạ, Vân Vương gia, sau này còn gặp lại!” Linh Ẩn đại sư đối với DạThiên Khuynh cùng Vân Vương gia nói.
“Đại sư ngày nào rời khỏi Linh đài tự?” Vân Vương gia hỏi thăm. Hắn biết bản thân mình nói Thiển Nguyệt không nghe, nếu như để lão Vương gia có lẽ có biện pháp thuyết phục nàng đến bói một quẻ này.
“Lão nạp sau đó liền rời khỏi, đáp ứng lời mời của một đạo hữu đi đến Đông Lâm hải một chuyến.” Linh Ẩn đại sư nói.
Vân Vương gia cả kinh, “Đại sư muốn đi Đông Lâm hải, vạn nhất Thiển Nguyệt hồi tâm chuyển ý muốn cầu ngài xem một quẻ, nên đi tìm ngài như thế nào?”
“Vân Vương gia yên tâm, Thiển Nguyệt tiểu thư tâm chí kiên định. Trong thời gian ngắn là sẽ không tìm kiếm lão nạp đâu. Có lẽ cuộc đời này cũng sẽ không tìm kiếm lão nạp cũng nói không chừng. Phật chú ý cơ duyên. Vân Vương gia không cần quá mức để tâm vào chuyện vụn vặt mới phải.” Linh Ẩn đại sư cười nói.
Vân Vương gia gật gật đầu, chỉ có thể thở dài trong lòng.
“Phụ hoàng lần này điều động ta đến cầu phúc tắm rửa Phật âm được thu hoạch quá nhiều. Phụ hoàng vốn muốn thỉnh đại sư vào cung tham gia giảng dạy Phật pháp mấy ngày, hôm nay đại sư muốn đi xa, chỉ sợ không được. Không biết đại sư ngày nào trở về? Hi vọng tiết cầu phúc tiếp theo còn có thể gặp lại đại sư.”Dạ Thiên Khuynh hỏi thăm.
“Đông Lâm Hải đường xá xa xôi. Ngày về vô định. ít thì một hai năm, ba năm, nhiều thì mười năm tám năm cũng nói không chính xác. Thái tử điện hạ chớ quá bận lòng.” Linh Ẩn đại sư nhìn xem Dạ Thiên Khuynh , trịnh trọng nói: “Lão nạp tặng thái tử điện hạ một câu, ở trong số mệnh có khi chờ đợi đến cuối cùng mới có, số mệnh chưa đến thì chớ cưỡng cầu. Thái tử điện hạ cần phải từ bi trong lòng, khoan dung, mới có trời cao đất rộng. Trái lại, chỉ sợ họa từ lòng tham. Thái tử điện hạ cần ghi nhớ.”
“Khuynh thụ giáo. Chắc chắn ghi nhớ trong lòng.” Dạ Thiên Khuynh gật đầu gật đầu. Quay người hướng xe ngựa đi đến. Dung Linh Lan lập tức cất bước đuổi kịp Dạ Thiên Khuynh .
“Hi vọng đại sư sớm ngày từ Đông Lâm Hải trở về.” Vân Vương gia chắp tay, cũng hướng chính xe ngựa của mình đi đến.
Xe ngựa lúc bình thường nối đuôi thành một đội thật dài, hướng dưới núi đi đến. Xe ngựa của Dung Cảnh ở phía trước đã sớm không có bóng dáng, xe ngựa đằng sau thì vừa mới lên đường, từ trên xuống dưới, Hương Tuyền Sơn hình thành phong cảnh bắt mắt.
“A Di Đà Phật!” Linh Ẩn đại sư đối với Dạ Thiên Khuynh chắp tay trước ngực, thần sắc giống như thương xót lại như thở dài.
“Sư thúc, Thiển Nguyệt tiểu thư thực khác biệt sao?” Từ Vân phương trượng hỏi Linh Ẩn đại sư, “Cùng Phật ta hữu duyên không? Nếu không vì sao ngài lại không phải nàng là không được?”
“Nàng ah, cùng Phật vô duyên.” Linh Ẩn đại sư cười cười, không muốn nói , quay người trở về trong chùa, vừa đi vừa nói: “Ta cũng nên thu thập hành lý lên đường rồi.”
“Từ Vân thật muốn cùng sư thúc cùng nhau rời khỏi. Chỉ là không nghĩ tới lại xảy ra chuyện Cảnh thế tử cùng Thiển Nguyệt tiểu thư chịu khổ với mười hai pho tượng vàng bị đánh cắp. Hôm nay bị buộc ở lại rồi. Chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua cho Linh đài tự.” Từ Vân phương trượng thở dài.
“Gặp nạn thì đi Vinh vương phủ tìm kiếm Cảnh thế tử, hắn sẽ nể mặt mũi lão nạp mà tương trợ một hai.” Linh Ẩn đại sư nói: “Ngươi yên tâm, Linh đài tự hữu kinh vô hiểm. Mười hai pho tượng phật kia ah… Cũng đừng có nghĩ đến nữa. Cứ để Hoàng Thượng cùng thái tử điện hạ bận tâm là tốt rồi.”
“Sư thúc nói rất đúng!” Đại sư Từ Vân gật đầu. Đang lúc hai người nói chuyện thì tiến vào trong chùa. Sơn môn đóng cửa, Hương Tuyền Sơn náo nhiệt mấy ngày rốt cục đã yên tĩnh trở lại.
Trong xe ngựa gỗ trầm hương, cho đến khi xuống núi Vân Thiển Nguyệt vẫn một mực trầm mặt với Dung Cảnh. Dung Cảnh ngồi dựa vào vách xe, tựa hồ không thấy được mặt lạnh của Vân Thiển Nguyệt, sau khi lên xe còn tiện tay lấy một quyển sách lật ra xem. Xem đến cực kỳ nhập thần, đầu ngón tay như ngọc thỉnh thoảng lật qua lật lại trang sách, âm thanh lật sách sột soạt thỉnh thoảng vang lên. Sau nửa canh giờ, Vân Thiển Nguyệt đợi đến nhàm chán, mà không có ý đi ngủ, cũng cầm lấy một quyển sách trở mình xem. Dung Cảnh ngước mắt nhìn lên, Vân Thiển Nguyệt lại cúi đầu tiếp tục xem sách. Hai người ở trong xe đều không nói lời nào, tự mình đọc sách. Ở ngoài thùng xe, thanh âm bánh xe đè trên mặt đất trộn lẫn tiếng vó ngựa có trật tự liên tục vang lên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận