Dứt lời, cũng không thèm để ý sắc mặt biến đổi của Dạ Thiên Khuynh, nói với Dung Cảnh: “Còn ngồi làm gì? Tranh thủ thời gian thu thập đi ah! Ngươi lúc đến đem ta mang đến, trở về tự nhiên phải tiễn đưa ta về. Làm người phải đến nơi đến chốn. Hiểu hay không?”
“Hiểu!” Dung Cảnh tựa hồ nở nụ cười thoáng một cái, đứng lên, bước đi ra ngoài, “Vậy đi thôi, xe ngựa dừng ở cửa chùa. Ngươi không đến mức đi không nỗi bắt ta cõng ngươi tới cửa chứ? Ta cõng không nổi!”
“Tất nhiên không cần!” Vân Thiển Nguyệt đuổi kịp Dung Cảnh, đi vài bước lại nói: “Này, cứ như vậy đi rồi hả? Đồ dùng tùy thân mang đến làm sao bây giờ?Không cần nữa hả?”
“Ngươi thật đúng là thích quan tâm, rất thích hợp chưởng gia. Có người thu dọn, không cần ngươi quan tâm, đi thôi!” Dung Cảnh không quay đầu lại, bước đi vẫn nhẹ nhàng chậm chạp ưu nhã, không nhanh không chậm như trước.
Vân Thiển Nguyệt ngẫm lại cũng phải. Trời sinh là mệnh quan tâm ah! Nàng lại có cách nào? Hai người một trước một sau, hướng phía cửa đi tới. Ngay cả đối với mọi người khách khí khiêm nhượng một phen đều không có. Quả thực không coi ai ra gì.
“Thế tử ca ca, Thiển Nguyệt tỷ tỷ, chờ ta một chút! Ta cũng phải cùng đi chung với các ngươi.” Dung Tích vội vàng đuổi theo.
Vân Mộ Hàn một mực không có mở miệng cũng đứng dậy, đi ra ngoài.
Dạ Khinh Nhiễm đứng dậy, “Có tốt xe ngu sao mà không ngồi, ta tự nhiên cũng muốn ngồi xe ngựa chế tạo bằng gỗ trầm hương!” Lời còn chưa dứt, người đã đuổi theo.
Dạ Thiên Dục cũng lập tức đứng dậy, bước nhanh đuổi kịp Dạ Khinh Nhiễm, truyền đến giọng nói “Ngươi nếu đi ngồi cái xe ngựa chế tạo bằng gỗ trầm hương, vậy ngựa của ngươi đúng lúc cho ta cỡi trở về. Đây chính là ngựa tốt không thua ở hãn huyết bảo mã a. Bổn hoàng tử còn không có cưỡi qua!”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” tiếng nói của Dạ Khinh Nhiễm truyền đến.
“Ngươi muốn đi ngồi xe ngựa gỗ trầm hương, thì ta dám cưỡi ngựa của ngươi.” Dạ Thiên Dục không chút nào nhường cho.
Chỉ nghe xa xa có tiếng rít của chưởng phong truyền đến, hiển nhiên là hai người ngươi một quyền ta một cước mà động thủ.
Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh cực kỳ không tốt, quả thực có dùng từ một trời u ám để hình dung, hắn đã để xuống thân phận cùng cái giá thế kiêu ngạo đối với Vân Thiển Nguyệt, nhưng nàng phảng phất làm như không thấy, trong nội tâm tức giận, nữ tử có lá gan này dám đối với hắn như thế? Quả thực là không biết điều. Còn có Dung Cảnh… Dung Cảnh…
Tay của Dạ Thiên Khuynh nắm chặt trong tay áo. Dung Cảnh hắn muốn làm cái gì? Đối với Vân Thiển Nguyệt hữu cầu tất ứng khắp nơi bảo vệ, cho rằng Vân Thiển Nguyệt thật sự có thể gả cho hắn sao? Vinh vương phủ cùng Vân vương phủ muốn quan hệ thông gia quả thực là nằm mơ! Hắn đột nhiên cảm giác được Dung Cảnh hôm nay mười năm sau xuất phủ, bệnh nặng mới khỏi, có phải là nên để cho phụ hoàng cho chỉ hôn cho hắn ta không? Mà người kia tất nhiên không phải Vân Thiển Nguyệt.
“Thái tử điện hạ, Linh Lan có thể cùng ngài ngồi chung một xe, xe ngựa của ta thật sự xóc nảy vô cùng.” Dung Linh Lan cắn cắn môi, trong lòng có chút oán hận, không biết Vân Thiển Nguyệt gặp vận gì, lại để cho ánh mắt của tất cả mọi người đều đuổi theo nàng, cả thái tử điện hạ trước kia đối với nàng chẳng thèm ngó tới cũng kéo xuống tư thái đối với nàng tốt, mà nàng còn không biết điều.
Dạ Thiên Khuynh ngẩng đầu nhìn nhìn hướng Dung Linh Lan, bắt gặp nữ tử có một khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn chờ đợi, cẩn thận từng li từng tí. Hắn nghĩ đến đây mới là ánh mắt nữ tử nên nhìn hắn, hắn đối với nàng thương tiếc, chiếu cố, nàng đối với hắn ái mộ, thâm tình, đều biểu hiện ở khuôn mặt thế này, hắn trước kia vừa thấy trong nội tâm liền thoải mái, nhưng vì sao hôm nay hoàn toàn không có cảm giác rồi, trong đầu tất cả đều là gương mặt nhàn nhạt lạnh lùng của Vân Thiển Nguyệt chứ?
“Thái tử điện hạ?” Dung Linh Lan cố lấy dũng khí hỏi thăm lần nữa.
“Tốt, ngươi cứ cùng ta ngồi xe ngựa của ta a!” ấm ức buồn bực trên mặt Dạ Thiên Khuynh biến mắt, đối với Dung Linh Lan gật đầu, quay đầu nói với Vân Vương gia: “Vân Vương thúc, chúng ta cũng lên đường đi”
“Tốt, thái tử điện hạ mời” Vân Vương gia cũng mẫn cảm mà cảm giác sóng ngầm mãnh liệt ở giữa mấy người bọn họ, nghĩ đến Cảnh thế tử chính xác đối với Thiển Nguyệt không tệ, Nhiễm Tiểu vương gia đối với Thiển Nguyệt cũng không tệ. Hắn không khỏi thở dài, cảm thấy lo lắng, hi vọng đừng xảy ra chuyện gì là tốt rồi. Thiển Nguyệt mặc dù không gả nhập phủ thái tử, chỉ sợ Hoàng Thượng cũng không cho phép nàng gả vào Vinh vương phủ hoặc là Đức phủ thân vương đâu. Hoàng thất kiêng kỵ nhất hai thế lực lớn quan hệ thông gia ah! Hắn đứng lên, bước đi ra ngoài.
Dạ Thiên Khuynh cũng đứng dậy đi ra ngoài. Dung Linh Lan không nghĩ tới Dạ Thiên Khuynh lại đáp ứng cùng nàng ngồi chungmột cái xe ngựa, sửng sốt cả buổi mới kịp phản ứng, vội vàng nhấc làn váy đuổi theo. Trong nội tâm vui mừng không kềm chế được.
Hai nữ y chính cũng theo đuôi phía sau mà rời đi.
Ba người Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ liếc nhau, quay người hướng trong phòng thu dọn đồ đạc để đi.
Ở cửa Linh đài tự. Linh Ẩn đại sư. Từ Vân phương trượng cùng với mấy vị tăng nhân Linh đài tự có uy tín danh dự đã sớm chờ ở đằng kia. Lúc này vừa thấy bọn người Dung Cảnh đi ra, đều ngay ngắn hướng trước ngực chắp tay, kêu lên “A Di Đà Phật!”
Vân Thiển Nguyệt đi ở sau lưng Dung Cảnh, không nghĩ tới trái trốn phải trốn khi trở về còn gặp phải lão thần côn rồi. Nàng làm như không phát hiện bọn người Linh Ẩn, trực tiếp lướt qua Dung Cảnh hướng xe ngựa đi đến.
“Thiển Nguyệt tiểu thư xin dừng bước!” Linh Ẩn đại sư mở miệng. lớn tiếng gọi.
Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về trước.
“A Di Đà Phật! Thiển Nguyệt tiểu thư xin dừng bước!” Linh Ẩn đại sư ngăn ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt bị ép dừng bước, nhìn xem Linh Ẩn đại sư, tiên phong đạo cốt, hoàn toàn chính xác là bộ dạng thần côn. Nàng lui về phía sau một bước, cũng chắp tay trước ngực, trong miệng lớn tiếng nói: “A Di Đà Phật! Đại sư, đều nói ngã phật từ bi, ngài làm sao mà một chút cũng không từ bi thế?”
Linh Ẩn đại sư sững sờ, “Thiển Nguyệt tiểu thư ý gì?”
“Ngài không thấy được ta không chào đón ngài sao? Cầu ngài từ bi, thả ta đi qua đi!” Vân Thiển Nguyệt làm tư thế khẩn cầu.
Vân Thiển Nguyệt vừa dứt lời, chỉ nghe Dung Cảnh trầm thấp cười một tiếng. Tuy nhẹ vô cùng, nhưng lại cực kỳ rõ ràng. Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại trừng mắt liếc Dung Cảnh. Tên đáng chết, sao hắn không nói cho nàng biết có thần côn ở chỗ này chờ?
“Ha ha, Nguyệt muội muội, bao nhiêu người muốn gặp Linh Ẩn đại sư đều khó như lên trời, ngươi lại không chào đón hắn, quả nhiên là người cùng đẳng cấp. Ta cũng không chào đón hắn.” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt chắp tay trước ngực, gương mặt nhìn Linh Ẩn đại sư như ăn mướp đắng thì giương giọng cười to. Cái tiểu nha đầu này thật là đúng tâm ý của hắn.
“Nguyệt muội muội thật đáng yêu ah!” Dạ Thiên Dục cũng nở nụ cười. Nghĩ đến hắn trước kia sao không có phát hiện Vân Thiển Nguyệt lại chơi vui như vậy. Từ ngày đó tại hoàng cung trở về nàng tựa hồ khác hẳn đi.
Linh Ẩn đại sư bất đắc dĩ thở dài, cười khổ nói: “Thiển nguyệt tiểu thư, lão nạp hình như chưa từng đắc tội với ngươi.”
Vân Thiển Nguyệt chần chờ ở trong bụng, ngươi không có tội với ta, nhưng ngươi là thần côn, ta là một linh hồn dị giới ký gửi vào thân thể người khác, hai cái thân phận như vậy đã quyết định ta và ngươi ở thế bất lưỡng lập. Trừ phi ngươi không có thần thông vạch trần không được ta. Nếu không thì đắc tội lớn với ta rồi. Nàng lấy lại bình tĩnh, trên mặt nở nụ cười giả tạo nói: “Ta trời sinh đối với thần côn… Không, đối với hòa thượng phản cảm. Cho nên, ngươi tốt nhất cách ta xa chút ít.”
Dung Cảnh tựa hồ lại cười nhẹ một tiếng.
“Đã biết rõ cười, cũng không sợ cười đến rớt răng” Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại quát Dung Cảnh một câu. Dung nhan như thơ như họa của Dung Cảnh được ánh mặt trời chiếu rọi xuống thì mặt mày càng như họa, hắn nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, vui vẻ không giảm, ngược lại càng lớn, ấm giọng nói: “Tốt, ta không cười nữa.”
Linh Ẩn đại sư nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, cười khổ nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư, ngươi đối với hòa thượng phản cảm không sao, lão nạp đối với ngươi không ghét là được. Lão nạp một mực tìm kiếm người hữu duyên để xem một quẻ tượng rồi phong bút. Thiển Nguyệt tiểu thư chính là người hữu duyên, có thể thỉnh Thiển Nguyệt tiểu thư rút ra một ký, để thành toàn cho lão nạp chậu vàng rửa tay, từ đó làm một tăng nhân Vân Du, quyết không vì thế gian xem bói.”
“Không được!” Vân Thiển Nguyệt lập tức lui về phía sau một bước, “Ta mới không phải là người hữu duyên!”
“quẻ thăm chỉ hỏi đường đi, không hỏi lai lịch, không cầu nhân quả kiếp trước, chỉ hỏi nhân quả kiếp nầy. Thiển Nguyệt tiểu thư, lão nạp cam đoan, quẻ này đối với ngươi vô hại là được.” Linh Ẩn đại sư nói.
“Vậy cũng không được!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.
“Bao nhiêu người muốn biết được vận mệnh của chính mình mà không thành, Thiển Nguyệt tiểu thư vì sao không chịu?” Linh Ẩn đại sư hỏi thăm.
“Mệnh ta do ta không do trời! Ta không tin cái gì ý trời, tự nhiên không chịu.” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, dứt lời, nàng lại trịnh trọng bổ sung, “Ngươi không cần phải nói nữa, dù sao ta không chịu. Ép buộc cũng không phải là việc đại trượng phu nên làm.”
“Tốt một câu mệnh ta do ta không do trời. Lão nạp lần đầu tiên nghe được, đích thật là lão nạp cưỡng cầu rồi!” Linh Ẩn đại sư khen. Không có bởi vì Vân Thiển Nguyệt cự tuyệt mà có chút khó chịu.
“Đã như vậy, ta đi đây.” Vân Thiển Nguyệt đối với Linh Ẩn đại sư khoát khoát tay.
Không ngờ nàng vừa đi hai bước, đã bị người kéo lại, giọng nói chân thành của Vân Mộ Hàn vang lên, “Đại sư, xin người bói cho nàng một quẻ, muội ta bất hảo, tự nhiên không thể để nàng tùy hứng.”
Cái gì ah! Vân Thiển Nguyệt đã quên đằng sau còn có Vân Mộ Hàn đi theo, hắn vẫn chưa chết tâm, nàng tức giận mà trừng mắt hắn, “Ngươi là anh trai của ta sao? Ta tại sao có thể có ca ca như ngươi vậy?”
“Ngươi có thể hỏi phụ vương ở đằng sau , cũng có thể hỏi một chút gia gia, lại có thể hỏi cô cô trong nội cung, để bọn hắn nói xem chúng ta có phải là một mẫu phi sinh hay không? Bọn hắn đều nói không phải, thì hôm nay ta không cho ngươi bói toán nữa.” Vân Mộ Hàn nhanh chóng nắm chặt cổ tay Vân Thiển Nguyệt không bỏ, giọng điệu lạnh lùng nói.
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên trời, khóc không ra nước mắt.
“Kính xin đại sư bói một quẻ cho nàng” Vân Mộ Hàn lại đối với Linh Ẩn đại sư nói.
Vân Thiển Nguyệt trong lòng oán hận, chẳng lẽ lại để cho Linh Ẩn thần côn xem bói cho nàng sao? Nàng quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh, thấy Dung Cảnh mỉm cười mà đứng, không có ý tứ hỗ trợ , nàng tức giận nói: “Này, ngươi nhẫn tâm xem ta bị bắt?”
“Cũng không phải bắt ta.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt suýt nữa tức chết, nàng hung hăng liếc Dung Cảnh, nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm, “Dạ Khinh Nhiễm, cứu ta ah!”
“Mộ Hàn, Nguyệt muội muội nếu không muốn bói toán thì thôi đi. Ngươi đối với nàng như vậy thật sự không tốt.” Dạ Khinh Nhiễm tiến lên thò tay muốn đẩy Vân Mộ Hàn ra.
“Đây là gia sự Vân vương phủ. Nhiễm Tiểu vương gia đừng nhúng tay thì tốt hơn. Gia gia cũng là muốn muốn nàng bói một quẻ đấy, nếu bởi vì ngươi mà nàng xem bói không thành, gia gia chắc chắn giận dữ, đoán chừng về sau ngươi khỏi phải nghĩ đến gặp nàng. Nhất là cùng nàng đua ngựa, càng là không thể nào.” Vân Mộ Hàn cảnh cáo.
Dạ Khinh Nhiễm lập tức dừng tay, nhún nhún vai, vẻ mặt đau khổ bất lực mà nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, “Nguyệt muội muội, không phải ta không giúp ngươi, thật sự là sau này ta còn muốn gặp ngươi ah!”
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dạ Thiên Dục, chỉ là liếc một cái đã thu hồi ánh mắt, nàng đối với Dạ Thiên Dục lại càng không có hi vọng gì. Suy sịp tinh thần nhắm mắt lại, vẻ mặt thấy chết không sờn, nghiêm nghị hy sinh mà nói: “Tốt, coi đi. Ta mặc kệ. Ngươi tốt nhất tính ra chút gì cho ta, nếu không ta liền đem bới da của hòa thượng ngươi mang đi cho chó ăn! Tránh khỏi ngươi ngày ngày nói bậy mê hoặc người khác hoặc nguy hại nhân gian!”
Vân Thiển Nguyệt lời còn chưa dứt, đầu đã bị bàn tay lớn của Vân Mộ Hàn hung hăng vỗ một cái.
“Này, huynh đánh ta làm cái gì?” Vân Thiển Nguyệt tức giận mà trừng mắt Vân Mộ Hàn. Sao nàng lại có ca ca như vậy?
“Không được nói bậy! Linh Ẩn đại sư là cao tăng đắc đạo. Có thể bói toán một quẻ cho ngươi là phúc khí của ngươi, đừng đang ở trong phúc không biết phúc. Còn nói lời vũ nhục Linh Ẩn đại sư, nếu là truyền đi, ngươi có một trăm cái đầu cũng không đủ rơi đấy.” Vân Mộ Hàn xụ mặt đối với Vân Thiển Nguyệt răn dạy.
Vân Thiển Nguyệt bĩu môi. Linh Ẩn thần côn được người trong thiên hạ tôn sùng, lời nói vừa rồi của nàng chính xác đại nghịch bất đạo ah! Nàng cũng không muốn vừa đi ra ngoài đã bị nước miếng làm chết đuối, cho nên chỉ có thể nhu thuận mà im lặng, nhưng vẫn là vẻ mặt không tình nguyện.
“A Di Đà Phật! Vân thế tử chớ nên trách Thiển Nguyệt tiểu thư, lão nạp không ngại!” Linh Ẩn đại sư cười lắc đầu.
Vân Thiển Nguyệt nhìn nụ cười trên mặt Linh Ẩn đại sư liền có cảm giác sợ đến nổi da gà, toàn thân không thoải mái. Giống như linh hồn nàng muốn lập tức thoát khỏi thân thể bay đến chín tầng mây.
“Nguyên lai Nguyệt muội muội là người hữu duyên mà đại sư muốn tìm kiếm” tiếng nói của Dạ Thiên Khuynh từ phía sau truyền đến.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận