Dung Cảnh làm như không nghe thấy, sắc mặt không thay đổi chút nào, cười nhạt nói: “Nói như thế cũng đúng. Bản thế tử vai không thể gánh, tay không thể nâng. Như vậy tính ra, thái tử điện hạ là nên xem bệnh cho bản thế tử một phen. Bản thế tử thật đúng là bị nàng khi dễ cũng không biết chừng.”
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt. Nàng có thể khi dễ cái tên lòng dạ hiểm độc này hay sao?
“Đã như vậy, thì thái tử hoàng huynh nên để cho hai nữ y chính xem trước cho Cảnh thế tử một chút đi!” Dạ Khinh Nhiễm cười to, nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh.
Dạ Thiên Khuynh lắng nghe được mọi người ngươi một lời ta một câu, khiến tuấn nhan của hắn lúc trắng lúc xanh. Trong lúc nhất thời trầm mặc im lặng.
Dung Linh Lan nhìn không được nữa, đau lòng cho Dạ Thiên Khuynh , lập tức lên tiếng nói: “Thái tử điện hạ cũng là có ý tốt. Đây chính là ân điển của Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương. Hai nữ y chính của Thái y viện điều có nhiều kinh nghiệm, ngoại trừ Hoàng hậu nương nương cùng thái phi và tứ hoàng phi nương nương trong nội cung, cùng công chúa ra, trong nội cung phi tần bình thường đều là không để được xem bệnh đâu. Nguyệt muội muội cũng đừng đem lòng tốt của thái tử điện hạ trở thành lòng lang dạ sói.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Linh Lan, thấy nàng bộ dáng tức giận. Nghĩ đến nữ nhân mà si mê nam nhân , thì ngay cả kẻ ngu đều không bằng. Dạ Thiên Khuynh nếu không là thái tử điện hạ, Dung Linh Lan còn có thể yêu hắn sao?
“Dung Nhị tiểu thư nói đúng, thái tử điện hạ là có ý tốt. Thiển Nguyệt, con đồng ý đi” Vân Vương gia nói với Vân Thiển Nguyệt: “Vừa mới rồi gia gia của con phái người đến truyền lời, nói con hôm nay phải theo ta cùng trở về. Để cho hai nữ y chính này xem bệnh cho con xong cũng tốt lên đường. Nếu không đợi sắc trời tối lại thì không tốt xuống núi.”
“Trở về?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Vân Vương gia, “Chuyện con vô duyên vô cớ bị hại không tra xét nữa sao?”
Vân Vương gia lắc đầu, “Chuyện con cùng Cảnh thế tử gặp hôm nay điều tra không ra đầu mối, Hoàng Thượng đã giao cho chuyện này lại cho Đại Lý Tự, cần phải đem chuyện con cùng Cảnh thế tử gặp nạn với việc mười hai kim tượng mất tích cùng nhau tra ra. Sợ cũng không phải là một hai ngày có thể điều tra được. Ở đây dù sao cũng là nơi Phật môn thanh tịnh, chúng ta có nhiều người ở đây có quấy rầy cũng không tốt. Dù sao con cùng Cảnh thế tử cũng nên trở lại kinh an dưỡng.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Cảnh.
“Cũng tốt.” Dung Cảnh gật gật đầu, sắc mặt ôn hòa. Dứt lời, hắn đối với Vân Thiển Nguyệt ấm giọng nói: “Ngươi hiện tại đi ra, để cho hai nữ y kiểm tra trước mặt của mọi người. Ngươi đã trong sạch, thì sao có thể để cho người khác ở sau lưng giội nước bẩn chứ? Huống hồ chuyện này cũng liên quan đến danh dự bản thế tử. Cứ để cho bọn họ kiểm tra xong rồi thì chúng ta cũng lên đường. Ở đây đích thật là nơi Phật môn thanh tu. Chúng ta ở lại thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến chúng tăng thanh tu.”
“Ai, bản Tiểu Vương làm sao lại số khổ như vậy. Ta vừa mới muốn ở chỗ này chơi thêm mấy ngày, không nghĩ tới phải trở về kinh rồi.” Dạ Khinh Nhiễm thở dài một tiếng, khoát khoát tay, “Đã như vậy, tiểu nha đầu ngươi cứ để cho các nàng xem. Chốc lát xuống núi trở về chúng ta sẽ cùng nhau đua ngựa.”
“Nàng hiện tại thân thể suy yếu, làm sao có thể cùng ngươi đua ngựa?” Dung Cảnh nhìn Dạ Khinh Nhiễm liếc, “Ngươi thanh nhàn rảnh rỗi như thế, có thể không ngại ở chỗ này thêm mấy ngày. Lĩnh giáo thập bát La Hán trận nổi tiếng ở trong chùa cũng không tệ đâu.”
“Cũng đúng. Xem ra đua ngựa không được nữa rồi.” Dạ Khinh Nhiễm nhíu mày, lắc đầu, “Một đám tử ngốc hòa thượng, các ngươi đều xuống núi rồi, bản Tiểu Vương mới không cần ở lại chỗ này, thập bát La Hán trận bảy năm trước ta đã lĩnh giáo rồi, cũng không có gì lợi hại cả. Động tác võ thuật đẹp mà thôi.”
“Kinh Nhiễm, lời này của ngươi nếu bị Từ Vân phương trượng nghe được, đoán chừng sẽ thực thịnh tình đem ngươi lại. Linh đài tự không chỉ có Thập bát La Hán trận, mà còn có rất nhiều trận pháp, nghe nói có một loại đại trận có mấy trăm tăng nhân cùng tiến lên trận. Ngươi xác định ngươi ứng phó được hả? Còn dám i nói người ta là động tác võ thuật đẹp nữa không?” Dạ Thiên Dục quay đầu đối với Dạ Khinh Nhiễm cười nói.
Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, “Bản Tiểu Vương hiện tại không có rảnh! Cái nơi rách nát này ta đã sớm chơi chán rồi. Tựu Tàng kinh các thì còn được đó.”
“Tàng kinh các quả thật là thú vị, mười năm trước ngươi đi Tàng kinh các trộm sách, bị người ta đánh cho nửa tháng còn không có xuống được giường.” Dạ Thiên Dục chế nhạo Dạ Khinh Nhiễm.
“Ngươi có thể không đề đến chuyện này hay không? Khi đó ngươi ở bên ngoài hóng gió à. Nếu không phải ngươi mắc tiểu rầm rầm chạy ra khỏi Tàng kinh các tiểu đem tăng nhân bên ngoài kéo tới, ta có thể bị đánh sao?” Dạ Khinh Nhiễm tức giận mà trừng mắt nhìn Dạ Thiên Dục. Nếu nói là bị Dung Cảnh giết hãn huyết bảo mã ăn thịt là chuyện nhục nhã thứ nhất, như vậy hắn đi Tàng kinh các trộm sách bị người ta xem làm giặc hành hung chuyện nhục nhã thứ hai. Cái chuyện nhục nhã thứ hai vốn có thể không xảy ra, đều do cái gia hỏa này thành sự không có, bại sự có thừa.
Mặt của Vân Thiển Nguyệt hung hăng giật giật, nghĩ đến Dạ Khinh Nhiễm cùng Dạ Thiên Dục đều là hai cái tên không biết giới hạng là gì.
“Khục khục… Ta không phải là còn nhỏ sao, mắc tiểu tự nhiên không thể nhìn…” Dạ Thiên Dục xấu hổ mà ho một tiếng.
“Mất mặt xấu hổ!” Dạ Khinh Nhiễm quát Dạ Thiên Dục một tiếng.
Dạ Thiên Dục vừa muốn nói chuyện, thì Dạ Thiên Khuynh nhíu mày quát: “Chú ý thân phận của các ngươi, đừng nói nhãm nữa”
Dạ Khinh Nhiễm cùng Dạ Thiên Dục thay nhau trừng đối phương, đều không nói thêm nữa.
Dạ Thiên Khuynh lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, giọng điệu hòa hoãn nói: “Nguyệt muội muội, ta tự nhiên tin tưởng ngươi cùng Cảnh thế tử. Ta chỉ là quan tâm thân thể ngươi, cũng không có ý tứ gì khác. Ngươi nếu thật sự không muốn để cho hai vị nữ y chính xem bệnh cho ngươi, vậy thì thôi.”
“Ngươi lao sư động chúng như thế, ta làm sao có thể không cảm kích. Xem đi!” Vân Thiển Nguyệt đẩy cửa từ trong phòng đi ra. Dù sao cái địa phương rách nát này nàng cũng không muốn ở nữa. Thật lộn xộn.
“Hai người các ngươi đã nghe chưa? Lập tức xem bệnh cho Thiển Nguyệt tiểu thư ? Cần phải cẩn thận, ăn ngay nói thật.” Dạ Thiên Khuynh quay đầu hướng hai nữ y chính sau lưng phân phó một câu.
“Vâng, thái tử điện hạ!” Hai nữ y chính đi tới trước.
Vân Thiển Nguyệt dừng bước, nhàn nhạt mà nhìn xem hai nữ y chính.
Hai nữ y đang bị ánh mắt nhàn nhạt của nàng nhìn có chút hoảng hốt, nghĩ thầm vị Thiển Nguyệt tiểu thư đứng ở chỗ này không giận không uy, làm cho các nàng có cảm giác so với khi xem bệnh cho hoàng hậu, và nương nương còn bị áp lực hơn. Cố tự trấn định đi đến bên người nàng, một người một tay xem mạch cho nàng.
Mười mấy người trong nội viện tĩnh lặng im ắng, ánh mắt đều rơi vào trên người Vân Thiển Nguyệt cùng hai nữ y chính.
“Thế tử ca ca, ta phát hiện Thiển Nguyệt tỷ tỷ so với trong mỹ nhân đệ nhất kinh thành còn đẹp hơn đó. Dung Tích từ khi Vân Thiển Nguyệt bước ra ngoài, hắn đã mở mắt to ra mà nhìn xem nàng, lúc này đến gần sát bên tai Dung Cảnh, thấp giọng nói.
Hắn tự nhận là hạ giọng cực thấp cực nhỏ, nhưng mọi người ở đây ngoại trừ Dung Linh Lan cùng Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ và vài tên nữ tử ra thì đều học võ cả, mà võ công còn không kém, tự nhiên đều nghe được rành mạch. Tâm tư mọi người khẽ động, nhìn xem Vân Thiển Nguyệt lúc này đang tùy ý đứng đó, sắc mặt mặc dù nhạt, nhưng nhan sắc có một không hai. Dịu dàng độc lập, phong độ tư thái uyển chuyển hàm xúc nói không nên lời. Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới dung nhan tuyệt mỹ của Tần Ngọc Ngưng cùng tư thế đứng thẳng giữ lễ của nữ tử khuê phòng, giống như pho tượng hoàn mỹ, đâu có chút trầm tư cùng linh động nào? Mọi người tuy không nói gì, nhưng đều tán thành lời nói của Dung Tích.
“Đẹp?” Dung Cảnh nhíu mày, nhàn nhạt nói một tiếng, “Vẻ đẹp của nàng đều là biểu tượng, chưa có nghe nói qua một câu, bên ngoài tô vàng nạm ngọc trong thối rữa sao? Nàng chính là như vậy. Ngươi chớ bị bề ngoài của nàng mê hoặc.”
Tiếng nói của Dung Cảnh không nhỏ chút nào, tất nhiên mọi người nghe được rành mạch.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại hung hăng trừng Dung Cảnh , ánh mắt hung dữ nói, “Không cần phải nói ta, ngươi cũng thế.”
“Ngươi xem, ta nói đúng nha? Nàng còn đẹp ở chỗ nào hả?” Dung Cảnh hỏi Dung Tích.
Dung Tích há to mồm, nhìn bộ dạng hung dữ của Vân Thiển Nguyệt thật có chút đáng sợ, hắn gật gật đầu, “Thế tử ca ca nói đúng, Thiển Nguyệt tỷ tỷ không đẹp đâu. Chẳng những không đẹp, tức giận lên còn rất đáng sợ.”
Vân Thiển Nguyệt một hơi bị ngăn ở ngực, quay đầu trở lại, mặc kệ Dung Cảnh. Nghĩ đến trở lại kinh cho sớm, trở lại kinh rồi nàng cũng không cần gặp lại người này nữa. Vừa nghĩ như thế, lập tức trong lòng giống như có mũi tên.
Dạ Thiên Dục cười ra tiếng, “Đúng đấy, Nguyệt muội muội thật sự là không đẹp đâu. Nàng còn không có đẹp bằng ta.”
Dạ Khinh Nhiễm hứ Dạ Thiên Dục một tiếng, “Ngươi cũng không biết đỏ mặt!”
Dạ Thiên Khuynh thu hồi vẻ mặt kinh diễm, con mắt khôi phục vẻ mờ mịt. Trong lòng nghĩ nàng đích thật là đẹp, cũng hoàn toàn chính xác so Ngọc Ngưng tiểu thư phủ Thừa Tướng đẹp hơn. Đáng tiếc nàng cái gì cũng đều không hiểu, quả nhiên là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, nàng nếu như có tài năng của Ngọc Ngưng tiểu thư thì thật tốt? Hắn cũng không cần chờ đến hôm nay mà còn chưa quyết định dứt khoát phải chăng nên đi cầu phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn. Một nữ tử cái gì cũng đều không hiểu, không có bất kỳ cấp bậc lễ nghĩa quy củ làm sao mà làm Thái Tử Phi chứ? Càng như thế nào làm hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ thống lĩnh hậu cung?
Vân Vương gia ảm đạm áy náy mà gục đầu xuống, nghĩ đến Thiển Nguyệt cùng mẹ ruột nàng càng lúc càng giống rồi.
“Này, các ngươi xem đủ chưa?” Vân Thiển Nguyệt đứng lên không kiên nhẫn được nữa, đối với hai nữ y chính hỏi.
Hai người lập tức buông tay ra, gật gật đầu, cực kỳ cung kính, “Hồi bẩm Thiển Nguyệt tiểu thư, đã xong rồi!”
“Như thế nào?” Dạ Thiên Khuynh hỏi.
Hai người liếc mắt nhìn, một nữ y chính hơi chút tuổi trẻ nói: “Hồi bẩm thái tử điện hạ, Thiển Nguyệt tiểu thư chỉ là thân thể quá suy yếu, cần phải bổ dưỡng nhiều hơn. Nhất là âm huyết máu lưỡng thiếu. Cái này tuy không phải cái vấn đề lớn gì, nhưng nếu điều dưỡng không tốt, về sau biến thành không tốt.”
Dạ Thiên Khuynh biến sắc, “Còn gì nữa không?”
Nữ y chính lắc đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng vẻ mặt lơ đễnh, liền gục đầu xuống đối với Dạ Thiên Khuynh mập mờ mà nói: ” Trong cơ thể Thiển Nguyệt tiểu thư thuần khiết không mất, ngoại trừ công lực mất hết, không tổn thương không đau đớn. Thân thể không có trở ngại.”
Lời này ý nói cho Dạ Thiên Khuynh biết Vân Thiển Nguyệt là còn thân hoàn bích.
Thuần khiết không mất? Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói với Dạ Thiên Khuynh: “Hiện giờ ngươi yên tâm chưa?”
Lòng Dạ Thiên Khuynh đang căng cứng được buông lỏng, mặc dù biết Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt không đến mức phát sinh cái gì, nhưng vẫn muốn xác nhận xong mới bằng lòng yên tâm, trong lòng của hắn mặc dù vui, nhưng sắc mặt lại không hiển lộ chút nào mừng rỡ, đối mặt với Vân Thiển Nguyệt đối xử lạnh nhạt hắn cũng không giận, ôn nhu nói: ” Thân thể ngươi thực sự quá suy yếu, đợi trở về kinh thành ta đem dược tốt nhất của phủ thái tử cho người đưa qua, ngươi nhất định phải cố gắng bồi bổ. Ngàn vạn lần không được chủ quan rồi.” Dứt lời, hắn cũng không đợi Vân Thiển Nguyệt mở miệng cự tuyệt, đã quay đầu nói với vân Vương gia: “Vân Vương thúc, về sau ngươi không được lại vắng vẻ Nguyệt muội muội nữa. Nàng đường đường là đích nữ duy nhất của Vân vương phủ, thân phận tôn quý cỡ nào? Làm sao thân thể lại yếu ớt được? Vân vương phủ chẳng lẽ thiếu đồ ăn sao?”
“Thái tử điện hạ nói rất đúng, trước kia là lão thần hồ đồ ngu dốt. Đem nhà giao cho nữ nhân lòng dạ rắn rết quản lý, khiến cho trong phủ chướng khí mù mịt. Sau này Vân vương phủ do Thiển Nguyệt chưởng gia. Tự nhiên sẽ không lại bạc đãi nàng đâu.” Vân Vương gia hổ thẹn mà nói.
“Ừ, chính xác là nên như vậy. Nguyệt muội muội phải nên học tập chưởng gia. Về sau cũng tiện dùng.” Dạ Thiên Khuynh gật gật đầu. Hắn tuy chưa nói ra là dùng cái gì, nhưng mọi người tự nhiên biết rõ ý của hắn.
Vân Thiển Nguyệt thật sự khó có thể đối với người nam nhân này có sắc mặt tốt, nàng khoát khoát tay, “Không có chuyện gì nữa đúng không? Vậy có lên đường không? Chúng ta phải xuống núi hồi phủ!”
“Ừ, lên đường a!” Dạ Thiên Khuynh gật đầu, “Nguyệt muội muội hiện tại trở về nên ở trên xe ngựa của ta a! Ta đem ngươi đưa về Vân vương phủ trước đi. Xe ngựa của ta được bố trí tốt hơn một chút, thân thể của ngươi hiện tại suy yếu, tự nhiên chịu xóc nảy không được.”
“Xe ngựa của ngươi chế tạo so với xe ngựa gỗ trầm hương còn tốt hơn sao?” Vân Thiển Nguyệt hỏi lại.
Dạ Thiên Khuynh cứng đờ, nhìn Dung Cảnh , miễn cưỡng cười nói: “Xe ngựa của ta mặc dù không có chế tạo tốt như xe ngựa gỗ trầm hương của Cảnh thế tử, nhưng mà trong xe đều trải da l Bạch Hổ cùng áo ngủ bằng tơ gấm, gia cố vài tầng, ngươi nhất định sẽ bị không xóc nảy.”
“Xe không tốt, đồ đạc dù thêm cũng sẽ xóc nảy.” Vân Thiển Nguyệt không lĩnh tình.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận