Tiền Diễm đi theo phía sau hắn, nghĩ đến Tiền môn một mực gió êm sóng lặng đã qua trăm năm, hôm nay chỉ sợ là gió bắt đầu thổi rồi. Đáng tiếc không phải hắn có thể lo tự chủ được, chỉ hi vọng Tiền môn đừng bị phá huỷ ở trong tay hắn, nếu không hắn thực có lỗi với liệt tổ liệt tông của Tiền môn.
Dạ Thiên Khuynh liếc nhìn Tiền Diễm, lại nhìn lướt qua lối ra, bước đuổi kịp Linh Ẩn đại sư, hướng biệt viện Bắc Sơn đi đến. Dựa vào cảm giác, hắn cảm thấy thần sắc Tiền Diễm không đúng, tựa hồ có điều giấu diếm. Hắn muốn nhìn xem Tiền Diễm đang che giấu cái gì.
Lúc này Vân Mộ Hàn và Huyền ca chia nhau ôm Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Cảnh đã trở lại biệt viện Bắc Sơn.
Còn chưa tới cửa ra vào, Vân Thiển Nguyệt chợt nghe vài tiếng hô kinh hỉ.
Nàng từ trong ngực Vân Mộ Hàn ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ở cửa ra vào có hơn hai mươi người đang đứng. Trong đó có Vương gia phụ thân nàng, còn có Vân Mạnh, Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ, cùng với Vinh vương phủ Nhị tiểu thư Dung Linh Lan là sáu người mà nàng biết, còn có mười mấy người là nàng không biết, trong đó có ba cặp trung niên nam nữ, mỗi người quần áo ngăn nắp, cùng Vân Vương gia song song mà đứng tại phía trước nhất, hiển nhiên thân phận không thấp. Mặt khác còn có lão đầu tuổi cùng Vân Mạnh không cách biệt lắm, ăn mặc đồng dạng là quần áo và trang phục của quản gia, trong đó còn có vài tên nam tử trẻ tuổi, tuổi tác cùng bọn người Dung Cảnh, Vân Mộ Hàn không kém bao nhiêu, mỗi người đều là hình dáng xuất chúng.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến những người không quen biết này đoán chừng là người nhà của Dung Cảnh . Đúng là nhiều thật. Mâu quang của nàng lườm hướng Dung Cảnh trong ngực Huyền ca, chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, mí mắt đều không mở lên chút nào. Nàng thu hồi ánh mắt lại nhìn về phía trước, chỉ thấy ba người Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ đứng ở đám người gần nhất, vui đến phát khóc mà nhìn xem nàng, ba ánh mắt đều khóc đến sưng đỏ không chịu nổi, tóc tán loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn vì đọng vệt nước mắt, y phục mặc trên người là ngày ấy nàng rớt xuống dưới Phật đường ở lòng đất, nhăn nheo không chịu nổi, hiển nhiên là không có thay đổi qua. Nàng cảm thấy hơi ấm lòng, các nàng là thật sự lo lắng nàng.
Lại dời ánh mắt nhìn kỹ những người khác, trên hai khuôn mặt của Vân Vương gia cùng Vân Mạnh đều treo vẻ mừng rỡ không chút nào che dấu, mà đổi lại thần sắc những người bên kia hết sức đặc sắc rồi, chỉ có Dung Linh Lan cùng lão đầu ăn mặc tuổi tác giống Vân Mạnh kia, trên mặt treo vẻ vui mừng thật lòng, ngược lại ba cặp trung niên nam nữ quần áo ngăn nắp vẻ mặt tựa hồ miễn cưỡng làm ra thần sắc vui mừng, mấy tên nam tử trẻ tuổi thì có sắc mặt đạm mạc đấy, thất vọng, giả bộ cười vui, có oán hận đấy, còn có thờ ơ tựa hồ không ngoài dự đoán… Quả nhiên là trăm loại thần thái, đặc sắc lộ ra. Vân Thiển Nguyệt vốn cảm thấy Dung Cảnh có tiền có địa vị ăn cơm tốt nhất ngồi xe ngựa chế tạo bằng gỗ trầm hương, khiến cho nàng ghen ghét gần chết, hôm nay nhìn xem những người kia, nàng lập tức không ghen ghét nữa, nàng cảm thấy so với hắn, thì nàng đối với tình huống trước mắt của mình vẫn tương đối thoả mãn hơn.
Dung Cảnh tựa hồ biết rõ suy nghĩ trong lòng Vân Thiển Nguyệt, đang nhắm mắt thì mở ra một đường nhỏ liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, lại chậm rãi nhắm lại, đối với Huyền ca thấp giọng nói: “Ngươi nói cho nàng biết, hôm nay ở trong Vân vương phủ đều là dòng chính nhất mạch, dòng họ nhà nàng giống như một con sông nhiều nhánh, nghe nói không lâu sau đều vào ở Vân vương phủ, nàng sắp phải chưởng gia, sẽ có rất nhiều người lại để cho nàng bận rộn. Nàng nhất định sẽ mệt đến chết đó.”
Huyền ca khóe miệng co lại, “Thế tử, đây là lúc nào rồi hả? Ngài vẫn cùng Thiển Nguyệt tiểu thư đấu khí…”
“Bảo ngươi nói thì ngươi nói!” Dung Cảnh mệnh lệnh.
“Vâng!” Huyền ca bất đắc dĩ, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt đang ở trong ngực Vân Mộ Hàn, quả nhiên thấy thần sắc nàng tựa hồ có chút hả hê, khó trách thế tử nhà mình muốn đả kích nàng, thần sắc kia của nàng rõ ràng là vô sỉ, khiến cho hắn cũng nhịn không được nữa mà muốn đả kích nàng, lập tức dùng truyền âm nhập mật đối với Vân Thiển Nguyệt nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư, thế tử nhà của ta nói với ngài, hôm nay ở trong Vân vương phủ đều là dòng chính nhất mạch, cho nên người so Vinh vương phủ thiếu chút ít. Nhưng dòng họ của Vân vương phủ rất nhiều, giống như sông có nhiều nhánh, nghe nói không lâu sau đó đều vào ở Vân vương phủ, ngài đã muốn chưởng gia Vân vương phủ, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người khiến cho ngài bề bộn. Ngài nhất định sẽ mệt đến không biết trời đất gì luôn.”
Thanh âm rành mạch truyền vào trong tai Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt đang chậc chậc ra tiếng bỗng im bặt. Nàng lập tức quay đầu tức giận mà nhìn Dung Cảnh. Mắng: “Lòng dạ hiểm độc, đen gan, đen phổi, đen ruột, đen bụng, toàn thân cao thấp đều là đen, không có một nơi nào tốt. Cả người thối rửa!”
“Đa tạ khích lệ!” Dung Cảnh nhắm mắt lại không mở, mà phun ra mấy chữ.
Vân Thiển Nguyệt khí huyết dâng lên, nghĩ đến lúc trước nàng vất vả trị liệu bệnh cho hắn làm cái gì? Quả thực là chuốc khổ mà. Vừa muốn mắng tiếp.
Vân Mộ Hàn hạ giọng nói: “Đừng làm rộn, đã đến!”
Vân Thiển Nguyệt chỉ có thể nghẹn ở miệng, nhưng lại không cam lòng, hung hăng mà liếc Dung Cảnh rồi mới quay lại đầu, nghĩ đến Dung Cảnh nói là thật, như vậy nàng còn không bằng hắn nữa. Họ hàng của Vân vương phủ đến cùng nhiều đến bao nhiêu chứ? Nàng lập tức đau đầu lên.
“Tiểu thư!”
“Thiển nguyệt!”
“Thế tử!”
“Ca ca!”
“…”
Vân Mộ Hàn và Huyền ca vừa mới ổn định thân thể, cửa sân lập tức vang lên một mảng lớn tiếng hô, đám người phần phật thoáng cái xông tới. Đem hai người bao bọc vây quanh.
“Thiển nguyệt, con thế nào rồi?” Vân Vương gia bước nhanh tiến lên một bước, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt trong ngực Vân Mộ Hàn.
Vân Thiển Nguyệt mặc dù đối với phụ thân này không có cảm giác, nhưng là cũng làm không được việc có người đối với nàng quan tâm mà nói lời nói lạnh nhạt, nàng thản nhiên nói: “Khá tốt! Nhưng mà rất đói!”
“Nhanh, chuẩn bị cơm!” Vân vương gia vui vẻ, vội vàng hướng bọn người Thải Liên khoát khoát tay.
“Vâng, nô tỳ đi chuẩn bị” Thải Liên lập tức hướng trong sân chạy tới. Thính Tuyết, Thính Vũ theo sát ở sau lưng nàng, ba người chạy nhanh đi, trong nháy mắt đã không có ảnh.”Thiển Nguyệt tiểu thư bình an trở về là tốt rồi, lão Vương gia có thể yên tâm, lão nô đi đưa tin cho lão Vương gia.” Vân Mạnh lập tức nói.
“Lại để cho gia gia lo lắng, làm phiền Mạnh thúc rồi.” Vân Thiển Nguyệt đối với Vân Mạnh gật gật đầu.
Bước chân của Vân Mộ Hàn vẫn không ngừng, ôm Vân Thiển Nguyệt hướng Đông Sương viện bước nhanh đi vào.
Vân lão Vương gia cũng đi nhanh một bước, lại quay lại đầu nhìn về phía Dung Cảnh trong ngực Huyềnca, “Cảnh thế tử ? Vẫn tốt chứ?”
“Đa tạ Vân Vương thúc quan tâm, Cảnh khá tốt.” Dung Cảnh mở to mắt, đối với Vân Vương gia gật đầu.
“Ta đi Thiển Nguyệt trước xem, trong chốc lát sẽ sang thăm cháu.” câu nói của Vân Vương gia vừa dứt, cũng bước nhanh tiến vào Đông Sương viện .
Dung Cảnh nhìn về phía người vây quanh ở trước mặt hắn , sắc mặt tái nhợt thanh thanh đạm đạm, nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.
Dung Linh Lan tiến lên trước một bước, vui mừng mà nhìn xem Dung Cảnh, “Ca ca, ngài cuối cùng được cứu về rồi.”
“Thế tử, lão Vương gia một mực lo lắng ngài, vốn muốn tới, nhưng nghe xong ngài mất tích thì ngã bệnh, nên phái Nhị lão gia, Nhị phu nhân, Tam lão gia, Tam phu nhân cùng lão nô cùng tới.” đại quản gia Vinh vương phủ cũng mừng rỡ mà nói.
“Trở về là tốt rồi!” Nhị lão gia thần sắc vui mừng.
“Đúng vậy, ta nói Cảnh nhi người hiền đều có trời giúp.” Tam lão gia cũng rất là vui mừng.
“Lúc này phụ Vương có thể an tâm, mọi người chúng ta đều có thể an tâm.” Tứ lão gia cũng rất là vui mừng.
“Đúng vậy a, lúc ấy nhận được tin tức chúng ta đều bị dọa. Nhất là gia gia của cháu, trực tiếp liền hôn mê bất tỉnh. Cháu hiện tại đã trở về thì tất cả mọi người chúng ta an tâm rồi. Nếu cháu gặp chuyện không may, gia gia của cháu mà gặp chuyện nữa…, Vinh vương phủ chỉ sợ là suy sụp mất.” Nhị phu nhân cũng mở miệng, thần sắc đồng dạng là mừng rỡ cùng vui mừng. “Đúng a! Nghe nói cháu là vì cứu Thiển Nguyệt tiểu thư Vân vương phủ mới bị vây ở Phật đường trong phòng tối ba ngày ba đêm. Cháu như thế nào không biết quý trọng mình chứ? Lại ẩu tả như vậy, cháu xảy ra chuyện gì? Vinh vương phủ làm sao bây giờ?” trong thần sắc vui mừng của Tam phu nhân là oán trách.
“Không sai. Bởi vì cháu muốn cứu cái quần là áo lượt không thay đổi Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân vương phủ mà liên lụy chính mình, thật đúng là không đáng rồi. Chúng ta trực hệ nhất mạch của Vinh vương phủ chỉ có duy nhất gốc rễ là cháu, sao cháu không biết yêu quý chính mình thế?” Tứ phu nhân tiếp lời nói của Tam phu nhân…, cũng mang giọng điệu oán trách.
“Đúng đấy, thế tử ca ca cho dù không tự ái, cũng nên vì mọi người chúng ta mà yêu quý chính ngươi.” Một người nam tử tuổi còn trẻ cũng tiếp lời.
“Ừ đúng vậy, lúc ấy nghe nói ngươi gặp chuyện không may, tất cả mọi người loạn thành một bầy, gia gia lúc ấy gần như hôn mê, chuyện như vậy thế tử đệ đệ về sau vẫn là đừng làm đi…” Lại một nam tử lớn tuổi hơn một chút nói.
“Các ngươi đều đừng nói nữa, thế tử ca ca trở về thì tốt rồi.” Một tiểu nam hài hơn mười tuổi đứng ở trong đó lập tức não nói.
“Đúng đấy, đều nhanh im miệng!” Dung Linh Lan cũng có chút bực bội.
Mà Dung Cảnh ở trong ngực Huyền ca một mực lẳng lặng nghe mọi người ngươi một lời ta một câu, không có cắt đứt, cũng không nói chuyện.
Tiểu nam hài kia cùng Dung Linh Lan vừa mới nói xong, có người đang muốn nói chuyện lập tức ngừng miệng, tất cả mọi người nhìn xem Dung Cảnh, lúc này mới giật mình nhớ lại người trước mặt này là Dung Cảnh. Không phải đối tượng để bọn hắn giáo huấn. Mặc dù hắn có làm sai, cũng không đến lượt bọn hắn ra miệng giáo huấn. Bọn hắn tuy là trưởng bối, nhưng thân phận Dung Cảnh so với bọn hắn cao không phải một chút nửa chút, cả Hoàng Thượng đều phải nhượng ba phần, lần này là bọn hắn đối với hắn lỗ mãng rồi. Ba vị phu nhân lập tức gục đầu xuống, mấy nam tử trẻ tuổi lui về phía sau một bước, cửa sân lập tức lâm vào yên tĩnh.
“Các ngươi đều nói ít một câu đi. Hôm nay Cảnh nhi bình an trở về thì tốt rồi.” Nhị lão gia nhìn mọi người , quay đầu trở lại, đối với Dung Cảnh nói: “Ba vị thẩm thẩm và huynh đệ đều là quan tâm cháu mà thôi. Cảnh nhi, đối với những lời họ vừa mới nói, chớ để ở trong lòng a!”
“Sẽ không!” Dung Cảnh tích chữ như vàng, sắc mặt thanh đạm, xem ra không có cái gì khó chịu, đối với mọi người nói: “Hôm nay ta đã vô sự, các ngươi đều trở về đi! Lưu lại Huyền ca ở chỗ này chiếu cố ta là tốt rồi. Các ngươi trở về, cũng tốt cho gia gia yên tâm.” Dứt lời, hắn lại không nhìn mọi người, nhắm mắt lại, đối với Huyền ca phân phó, “Ta muốn tĩnh dưỡng, ngoại trừ Linh Ẩn đại sư ra bất luận kẻ nào cũng không được bước vào chỗ sân nhỏ này.”
“Vâng, thế tử!” Huyền ca vượt qua mọi người, sải bước tiến vào sân nhỏ.
Lúc Huyền ca tiến vào sân nhỏ xong, bốn phía bỗng nhiên hiện ra mười tên ẩn Vệ canh giữ ở cửa ra vào, đám đông bị ngăn ở tại bên ngoài.
Bọn người Nhị lão gia liếc mắt nhìn, mỗi người mặt không đổi sắc, tựa hồ đối với hành động của Dung Cảnh đã tập mãi thành thói quen.
“Thế tử ca ca, ta phải ở lại chỗ này cùng huynh.” Tiểu nam hài mười tuổi lớn tiếng mở miệng. Tiếng nói hắn còn chưa trưởng thành, còn có chút non nớt. Là con nhỏ nhất của nhà Tam lão gia.
“Tốt, vậy ngươi ở lại đi.” Dung Cảnh đồng ý.
“Ca ca, ta cũng muốn ở lại. Đến lúc đó cùng trở về chung với huynh.” Dung Linh Lan biết rõ Dạ Thiên Khuynh chưa có đi, nàng tự nhiên cũng sẽ không đi. Hiện tại Thanh Uyển công chúa đã sớm bị Hoàng Thượng đưa trở về hoàng cung, Tần Ngọc Ngưng đã bị phủ Thừa Tướng phái người đưa trở về. Lãnh Sơ Li vào ngày hôm đó cũng cùng nhau lên đường trở về Hiếu phủ thân vương, nàng thì dùng lý do lo lắng ca ca mất tích mà ở lại, bất quá xác thực nàng cũng lo lắng cho Dung Cảnh, hôm nay ngoại trừ Vân Thiển Nguyệt không tính, thì chỉ có một nữ tử là nàng, nàng tự nhiên phải nắm chặt cơ hội cùng Dạ Thiên Khuynh ở chung. Huống hồ nghe nói Nam Lương thái tử còn say chưa tỉnh, lòng của nàng lắc lư bất định, tự nhiên không muốn đi.
“Tốt, vậy ngươi cũng ở lại a! Những người còn lại đều trở về đi!” Dung Cảnh đồng ý, rồi lại ngăn chặn người khác có cơ hội mở miệng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận