Mặt của Vân Thiển Nguyệt trầm xuống, lại là cái đồ âm hồn bất tán.
Dung Cảnh mi tâm cau lại.
“A di đà Phật!” Phía ngoài lại truyền tới một tiếng nói già nua, đề khí dồi dào.
“Thái tử hoàng huynh, ngươi cho là Cảnh thế tử và Nguyệt muội muội ở nơi này sao? Tới bây giờ cũng đã ba ngày rồi, bọn họ còn có thể sống được sao?” Tiếng nói quen thuộc của Dạ Thiên Dục truyền đến, tựa hồ hàm chứa chất vấn.
“Bọn họ sẽ không chết !” Là tiếng Vân mộ Hàn, khô cứng mà lạnh lùng.
“Mới ba ngày mà thôi.” Giọng Dạ Thiên Khuynh hơi trầm xuống, “Có thể còn sống hay không cũng muốn thử một chút.”
Vân Thiển Nguyệt lần nữa sửng sốt, nhìn về phía Dung Cảnh, bọn họ đã ở nơi này ba ngày sao? Nhanh như vậy à?
“Không sai biệt lắm.” Dung cảnh điểm đầu.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới khi bọn họ rơi vào đây, chiến đấu hăng hái cùng chất độc một khắc cũng không ngừng dừng lại, nhiều lần trắc trở, sợ rằng mỗi một tu bổ hao tổn nhỏ cũng mất thời gian rất lâu. Hôm nay ngẫm lại ba ngày thời gian cũng không cách mấy . Nàng thấp giọng hỏi: ” Người mới vừa bị Dạ Thiên Khuynh ra lệnh chính là người nào? Ngươi nghe giọng nói có nhận ra hắn không?”
“Hắn là gia chủ của thế gia cơ quan ám khí đệ nhất thiên hạ. Tên gọi Tiền Diễm.” Dung Cảnh thấp giọng nói.
“Theo ý ngươi, hắn có thể phá giải cơ quan này hay không?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
” Thế gia cơ quan ám khí đệ nhất thiên hạ Tiền gia đặc biệt lấy phá giải kỳ môn làm nguồn sống. Trăm năm thế gia, gia chủ thế hệ này lại càng kỳ tài. Tất cả ám khí ám tiễn cùng cơ quan trong Thiên hạ đều có nguồn gốc từ đời trước của Tiền gia. Cho nên, hẳn không có vấn đề, phá giải chẳng qua là chuyện sớm muộn mà thôi.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Không được, không thể để cho hắn phá giải.”
“Phá giải cũng không cái gì, chúng ta vừa lúc đi ra ngoài.” Dung Cảnh nói.
“Như vậy sao được? Vậy chẳng phải những tượng phật đúc bằng vàng ở nơi này cũng bị bọn họ phát hiện sao? Nếu như bị phát hiện chẳng phải là sẽ bị Dạ Thiên Khuynh nộp lên trên quốc khố sao? Ta đây sau này còn cái rắm mà tiêu xài. Nhất định không thể để cho hắn phá giải.” Vân Thiển Nguyệt lập tức nói.
Dung Cảnh sửng sốt, có chút dở khóc dở cười, “Ngươi còn muốn đập những tượng phật vàng này cầm đi tiêu xài sao?”
“Tất nhiên! Cho dù tiêu xài hay không. Đồ đến miệng mà còn phải cho người ta, không phải là phong cách của ta!” Vân Thiển Nguyệt không chút do dự.
“Sợ là chúng ta không làm chủ được. Tiền Diễm tất nhiên có thể phá giải . Đến lúc đó chúng ta cũng là không công có những đồ này, cho nên, sợ là chỉ có thể nộp lên trên quốc khố. Nói không chừng có lẽ hoàng thượng sẽ để những tượng phật này tiếp tục lưu lại nơi này. Dù sao đây là cũng là tượng Phật, có mấy người lại dám đập phá Phật tượng đem đi tiêu xài chứ?” Dung Cảnh nói.
“Vậy cũng không nhất định. Biết đâu quốc khố lúc này trống không, hoàng thượng cũng sẽ không kiêng kỵ .” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.
Dung Cảnh không nói thêm gì nữa.
“Chẳng lẽ thật bị ta nói đúng rồi? Quốc khố lúc này trống rỗng?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Ừ!” Dung cảnh gật đầu, tựa hồ thở dài một tiếng.
“Không đỡ được! Nếu để cho lão hoàng đế kia biết đến, khẳng định hắn sẽ nuốt hết những tượng phật này. Quốc khố cũng không phải là nhà ta , nếu là nhà ta, ta đây có lẽ sẽ hạ thủ lưu tình, nếu là lão hoàng đế , tương lai truyền cho quỷ đáng ghét Dạ Thiên Khuynh, thì dù thế nào ta cũng không thể khiến những thứ tượng vàng này rơi vào trong tay lão hoàng đế cùng Dạ Thiên Khuynh.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Vậy ngươi có thể có biện pháp để ngăn cản Tiền Diễm phá giải sao? Ta đối với cơ quan không có tinh thông, sợ là không ngăn cản được.” Dung Cảnh nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng nhíu mày, như đang ngẫm nghĩ, nên hỏi.
“Trước không cần phải để ý đến hắn, mật thất tinh vi như thế, sợ là nhất thời bán hội hắn cũng phá giải không ra. Chúng ta trước tiếp tục chữa thương cho ngươi.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dung Cảnh lắc đầu, “Đi ra khỏi nơi này thôi. Ngươi nội lực hao phí như thế, nhìn nó tuôn ra như suối, ta sợ ngươi sẽ không chịu được tiêu hao này. Ta hôm nay đã bị ngươi trị liệu được một nửa, một nửa còn lại ta tự mình làm. Tóm lại lúc này không chết được liễu. Coi như là lời ngươi nó nhân họa đắc phúc.”
“Ta cảm thấy được ta còn có thể làm tiếp. Không cần phải nói rồi, tiếp tục!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu. Nếu không để ý tới tiếng động phía ngoài cùng tiếng nói thỉnh thoảng truyền đến, sẽ tiếp tục vì Dung Cảnh chữa thương. Đây là nguyên tắc làm việc của nàng từ trước đến giờ, chỉ cần quyết định chủ ý làm một việc, thì không có đạo lý bỏ vở nửa chừng.
Dung Cảnh thấy nàng kiên trì, cũng là không nói thêm gì nữa. Mấy ngày chung đụng bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nói dài cũng không dài lắm , hắn cũng hiểu rõ mấy phần bản tính của nàng. Có ít người nóng vội háo thắng truy đuổi, học Phú ngũ xa, sợ là cũng không kịp kiên trì và bền bỉ của nàng, lúc không nên câu chấp thì không câu chấp.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Ước chừng nửa ngày sau, của thương thế Dung Cảnh đã khôi phục đến tám phần, khóe miệng Vân Thiển Nguyệt rốt cục cũng lộ ra nụ cười hài lòng
Dung Cảnh thì không có nụ cười, chỉ đưa mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt thật lâu, mâu quang nháy cũng không nháy một chút nào.
“Còn kém một chút là đến điểm cuối, chúng ta xem như đại công cáo thành rồi! Quả nhiên là nếu chí ắt thành công.” Vân Thiển Nguyệt khó mà che dấu hưng phấn trong giọng nói, lúc này nàng cực kỳ mỏi mệt , cảm giác chân khí bên trong đan điền đã yếu đi. Không hề có chân khí xông ra nữa, có thể thấy được nó đã tiêu hao cơ hồ không còn bao nhiêu, giống như một ngọn núi lớn, bị nàng khoét rỗng. Nhưng nàng không hối hận, ngược lại còn có cảm giác thỏa mãn vì chuyện không thể nào thực hiện được làm để cho nàng thực hiện được.
“Ừ, có thể dừng tay rồi!” Dung Cảnh nói.
“Đợi thêm chốc lát nữa, còn thừa lại một ít chưa trừ diệt xong thì bỏ không phải là bản sắc của của ta.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, tiếp tục làm.
“Đã tốt rồi. Còn thừa lại để ta tự mình làm.” Dung Cảnh đẩy nàng ra.
“Đừng động! Bảo đừng động rồi ngươi đứa nhỏ này làm sao lại không nghe lời thế?” Vân Thiển nguyệt liếc Dung Cảnh một cái.
Đứa nhỏ? Dung Cảnh không nhịn được buồn cười.
Đang lúc này, phía ngoài truyền đến tiếng rống giận không kiên nhẫn của Dạ Thiên Khuynh, “Tiền diễm, ngươi rốt cuộc khi nào mới có thể phá giải?”
“Thái tử điện hạ đừng nóng vội, cơ quan này cực kỳ tinh diệu, tại hạ còn cần chút thời gian.” Tiếng Tiền diễm truyền đến.
“Thái tử điện hạ bình tĩnh chớ nóng, Y theo lão nạp nhìn thấy Tiền thí chủ rất nhanh có thể phá giải.” Linh ẩn đại sư nói.
“Vậy thì chờ một chút nữa. Ngươi mau chút đi” Dạ Thiên Khuynh đè tức giận xuống.
Phía ngoài không tiếp tục tiếng truyền đến người nói, nhưng là lúc này thay vào đó là tiếng động ken két truyền đến.
“Xem ra điểm cuối cùng này thật sự phải dựa vào một mình ngươi rồi.” Vân Thiển Nguyệt rút về tay, chân khí còn thừa không bao nhiêu cũng theo nàng rút về trong cơ thể.
“Ừ!” Dung cảnh gật đầu. Có thể được thế này hắn đã rất thỏa mãn. Nhiều năm bị bệnh, một khi được chửa khỏi, khiến hắn có chút cảm giác như mình ở trong mộng. Thấy Vân Thiển Nguyệt rút về tay, hắn cũng chậm rãi rút về tay.
Vân Thiển Nguyệt giật giật thân thể cứng ngắc, đứng thẳng dậy, thân thể vừa mới đứng lên, cũng đã bủn rủn vô lực, hướng trên mặt đất ngã xuống. Dung Cảnh lập tức đưa tay đở lấy nàng, hắn cũng không có khí lực, Vân Thiển Nguyệt vừa ngã xuống , thân thể vốn ngồi của hắn cũng ngã quỵ đi theo.
Hai người ngã mạnh trên mặt đất, Vân Thiển Nguyệt đè lên Dung Cảnh nên khá hơn chút, Dung Cảnh thì nằm dí ở dưới sàn.
“Quả nhiên là Nhược mỹ nhân, ngay cả một nữ tử yếu ớt cũng đở không được.” Vân Thiển Nguyệt không cảm thấy đỏ mặt, giễu cợt Dung Cảnh.
“Nữ tử yếu ớt như ngươi so sánh với người khác nặng hơn nhiều. Đoán chừng quá mập, sau này vẫn nên ăn ít ngủ ít lại đi!” Dung Cảnh nói.
“Quả nhiên hay là miệng rắn độc, giang sơn dễ đổi.” Vân Thiển Nguyệt khó khăn gượng khỏi trên người Dung Cảnh, thẳng thân lên. Liếc hắn một cái, cước bộ mềm yếu vô lực hướng về phía tượng phật phía sau bọn hắn lăn đến. Nếu nàng đoán không sai, nơi này nhất định có hai cánh cửa, một cánh cửa chính là hiện tại Dạ Thiên Khuynh đang ở phía ngoài ra lệnh Tiền Diễm mở cửa, một cánh cửa còn lại là nàng cùng Dung Cảnh lăn tới đây.
Dung Cảnh bật cười, đưa tay phủi bụi đất trên người, cũng đứng dậy theo. Bước chân hắn cũng mềm yếu vô lực.
Lúc này phía ngoài lại vang lên hai tiếng ken két, vách tường di chuyển một chút.
Tiếng nói vui mừng của Dạ Thiên Khuynh truyền đến, “Phá giải rồi sao?”
“Thái tử điện hạ, còn phải chờ chốc lát, cái này có thể phá giải rồi.” tiếng nói của Tiền diễm tựa hồ cũng có chút kích động.
“Uy, ngươi đi làm cho cửa vách tường kia không thể mở ra, chỉ trì hoãn chốc lát là được.” Vân Thiển Nguyệt lúc này chạy tới trước tượng phật, quay đầu lại nhìn thoáng qua cánh cửa rồi nói với Dung Cảnh.
“Ta không có cách nào!” Dung Cảnh lắc đầu.
“Ngươi không phải là đệ nhất kỳ tài sao? Phế vật.” Vân Thiển Nguyệt trừng Dung Cảnh.
“Đệ nhất kỳ tài cũng không phải là cái gì cũng đều am hiểu .” Dung Cảnh không cảm thấy bị mất mặt mũi.
“Vậy ngươi mở ra cái cơ quan này, chúng ta đem nó ngăn họ tiến vào, ngươi có thể làm xong” Vân Thiển Nguyệt chỉ có thể xoay người đi về phía vách tường vang lên tiếng ken két, nàng nhìn có thể ngăn cản chốc lát hay không.
“Ừ!” Dung cảnh gật đầu, giống như tượng Phật mà đi tới.
Hai người trao đổi vị trí. Vân Thiển Nguyệt đi tới trước vách tường nơi đám người Dạ Thiên Khuynh chờ ở phía ngoài, cẩn thận địa đánh giá vách tường, bỗng nhiên quát một tiếng, “Thì ra chỉ đơn giản như vậy. Thế mà Tiền Diễm mở nửa ngày cũng không mở ra, thật là phế vật! Chó má cái gì thế gia ám khí cơ quan đệ nhất thiên hạ, thật là mua danh chuộc tiếng!”
Dứt lời, nàng đưa tay ở trên vách tường nhẹ nhàng gõ hai cái, tiếng ken két phía ngoài lập tức ngưng. Vách tường đung đưa một lần nữa không nhúc nhích, nàng xoay người đi về phía tượng Phật.
Dung Cảnh đứng ở trước tượng Phật nhìn thấy, tựa hồ không thể không kinh ngạc với bản lãnh này của Vân Thiển Nguyệt, khẽ mỉm cười, “Không phải là thế gia ám khí cơ quan đệ nhất thiên hạ vô năng, mà là ngươi so với hắn tinh ranh hơn mà thôi.”
“Đó là đương nhiên, ta đã sớm nói qua với ngươi ta là thiên tài. Trời sanh ta tài năng! Không học cũng biết.” Vân Thiển Nguyệt đắc ý nhíu mày, bắt đầu nghiên cứu một loạt tượng ở Phật trước mắt. Rất nhanh liền tìm ra đầu mối. Dù sao mới vừa rồi lúc nàng và Dung Cảnh lăn tới đây còn có dấu vết của bụi tro để lại, thì càng dễ tìm. Nàng đi tới dưới chân ở hai nơi tượng Phật liên tiếp nhấn mấy cái, phía sau tượng Phật có một cánh cửa không tiếng động mà mở ra, nàng đối với Dung Cảnh phất tay, “Nhanh lên một chút, đem những tượng Phật này chuyển vào giấu đi.”
Dung Cảnh nhìn những tượng Phật kia, rồi nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, lắc đầu, “Đem không nổi!” “Đem không nổi cũng muốn đem!” Vân Thiển Nguyệt cắn răng. Những tượng Phật này mỗi một pho tượng ước chừng mấy trăm cân, đem hết mười hai pho tượng đi, đúng là khó khăn. Nhưng khó khăn cũng phải đem, đây đều là tiền a.
“Ta hôm nay công lực mất hết, thật sự đem không được.” Dung Cảnh lần nữa lắc đầu, “Không thể được!”
“Ngươi có phải nam nhân hay không? Không cần không được.” Vân Thiển Nguyệt đối với Dung Cảnh gầm nhẹ, “Nhanh lên một chút! Chúng ta cùng nhau chuyển.”
Dung Cảnh bất đắc dĩ, chỉ có thể đi tới trước tượng phật, vươn hai tay ra, hắn cảm giác cả thân thể cũng là mềm , bước đi cũng khó khăn, làm sao có thể di chuyện được cả trăm cân đồ chứ? Để tay ở trên tượng Phật, nhìn mấy trăm cân tượng Phật, hồi lâu cũng không động đậy.
“Thật là vô dụng!” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, cũng đi tới trước một pho tượng Phật, đưa tay đẩy, nàng cho là mình dù sao cũng mạnh hơn so với cái tên lòng dạ hiểm độc, vì còn thừa lại chút ít nội lực, nhưng là nàng sai lầm rồi, trong đan điền của nàng lúc này nửa phần nội lực cũng không có. Thứ chân khí còn thừa kia như đá ném vào biển rộng, đề không nổi nửa phần, nàng lập tức buông tay ra bắt đầu đánh Thái Cực thập tam thức, một bộ Thái Cực thập tam thức đánh xong, đan điền vẫn không có động tĩnh, nàng nhất thời suy sụp mặt, “Xong, công lực ta mất hết rồi.”
“Ừ, chúng ta giống nhau.” Dung cảnh gật đầu. Phượng mâu tựa hồ chứa ý cười.
“Ai nha, không được, ta muốn những thứ vàng này. Nếu như hôm nay không được mà nói…, ta sẽ sau này đều sẽ nhớ thương nó, ngủ không ngon giấc . Nếu thật sự bị Dạ Thiên Khuynh cầm đi hiến tặng cho lão hoàng đế, bị lão hoàng đế để vào quốc khố, ta sẽ không nhịn được mà cướp quốc khố mất.” Vân Thiển Nguyệt đi qua lại ở chung quanh tượng phật.
“Thật không có phát hiện ngươi lại yêu tiền như mạng vậy.” Dung Cảnh tựa hồ bất đắc dĩ mà lắc đầu, nhìn một loạt tượng Phật trước mắt nhắc nhở: “Nếu không ngươi thử một chút xem có thể mở ra cơ quan, khiến tượng Phật tự động tiến vào cánh cửa kia hay không.”
“Đúng nha!” Vân Thiển Nguyệt một lần nữa tinh thần tỉnh táo lại.
(*) kẻ có chí sự ắt nên, đập nồi dìm thuyền, hiểm yếu ải Tần đều quy Sở;
người khổ tâm trời không phụ, nằm gai nếm mật, ba ngàn quân Việt trực nuốt Ngô
Phá phủ trầm châu
Phá phủ trầm châu (Chữ Phủ là chỉ nồi, còn chữ Châu là chỉ thuyền). Nguyên ý của thành ngữ này là đập vỡ nồi và đục thủng thuyền.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký – Hạng Vũ bản kỷ”. Vào những năm cuối triền nhà Tần, nước Tần xuất binh tấn công nước Triệu. Nước Triệu bị thất bại bèn lui về cố thủ ở Cự Lộc (Tức phía tây nam Bình Hương tỉnh Hà Bắc ngày nay) thì bị quân Tân bao vây chặt. Bấy giờ, Sở Hoài Vương của nước Sở bèn phong Tống Nghĩa làm thượng tướng, Hạng Vũ làm phó tướng cùng dẫn quân sang cứu viện nước Triệu.
Nhưng khi Tống Nghĩa đưa quân đến An Dương thì dừng lại không đi nữa và nán lại ở đó những 46 ngày. Hạng Vũ thấy vậy vô cùng sốt ruột, ông nhiều lần yêu cầu Tống Nghĩa đưa quân bắc tiến cùng quân Triệu hợp sức, trong đánh ra, ngoài đánh vào thì quân Tần tất bị thất bại. Nhưng Tống Nghĩa lại muốn chờ cho tới khi hai bên Tần Triệu đánh nhau mệt rồi mới tiến đánh thì ngư ông được lợi, nên ra lệnh nghiêm cấm quân sĩ không ai được tùy ý hành động. Sau đó, Tống Nghĩa mở tiệc mời khách ăn uống no say, mặc cho đám quân lính chịu đói khát.
Hạng Vũ không thể nhịn được nữa, bèn bày mưu hạ sát Tống Nghĩa, các tướng sĩ liền bầu Hạng Vũ lên làm chủ tướng. Sau đó, Hạng Vũ lệnh cho hai vị tướng dẫn hai vạn quân vượt sông sang giải cứu Cự Lộc trước. Sau khi đánh thắng vài trận nhỏ, Hạng Vũ liền ra lệnh cho toàn quân vượt sông sang cứu viện nước Triệu.
Sau khi quân đội đã qua sông, Hạng Vũ đã áp dụng một loạt hành động quả quyết, đục thủng hết chiến thuyền, đập vỡ hết nồi nấu cơm, đốt hết doanh trại, chỉ đem theo ba ngày lương khô, nhằm tỏ lòng quyết tâm chiến đấu đến cùng, ngoài ra không còn lối thoát nào khác. Cho nên toàn quân sau khi đến ngoại vi Cự Lộc, liền nhanh chóng vây chặt quân Tần, qua 9 ngày kịch chiến đã đánh bại được quân Tần.
Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để ví về lòng quyết tâm chiến đếu đến cùng, anh dũng tiến lên, quyết một trận tử chiến. ( CRI )
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận