Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)
  4. Chương 77: 77

Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)

  • 440 lượt xem
  • 3506 chữ
  • 2020-10-13 19:19:00

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dung Cảnh ngọc nhan vốn bình tĩnh bởi vì rành mạch nghe được Vân Thiển Nguyệt nói mà nhịn không được run rẩy một phát. Mâu quang quái dị mà nhìn xem nàng. Vân Thiển Nguyệt mơ mơ màng màng, phảng phất giống như chưa phát giác ra. Hắn dời ánh mắt nhìn về phía tượng Phật, quái dị trên mặt liền biểu lộ ra bên ngoài.

Sau một lúc lâu, cảm giác kia lại lần nữa đánh úp lại. Vân Thiển Nguyệt lập tức lại niệm, “Thật là Linh Ẩn thần côn, còn là thần côn già cỗi, Vân Thiển Nguyệt, ngươi không thể càng sống càng thụt lùi ah, tuy là ngươi trúng cái loại thuốc hạ lưu này, có khả năng không chịu nỗi thất khiếu chảy máu mà chết, nhưng không thể liền cả thần côn cũng bổ nhào vào ah…” khóe miệng Dung Cảnh một lần nữa kéo ra. Nhìn xem tượng Phật, cũng không có quay đầu nhìn xem Vân Thiển Nguyệt . Cảm giác nóng như lửa lần nữa tản đi, Vân Thiển Nguyệt lại thở phào một cái. Xem ra nàng đối với thần côn thật sự là chán ghét.

Lại sau một lúc lâu, Vân Thiển Nguyệt tiếp tục mở miệng, “Người trước mặt là thần côn, là thần côn, là lão thần côn, lão thần côn, thật là lão thần côn, lão Linh Ẩn thần côn…” Niệm nửa ngày, cảm giác lửa thiêu kia càng cường liệt hơn, nàng có chút não, “MTD nó, không dùng được rồi…”

Thân thể Dung Cảnh lay động, vẫn nhìn xem tượng Phật, không có quay đầu lại y nguyên như cũ. Dường như đã bị chết đứng “Làm sao bây giờ ah…” Vân Thiển Nguyệt dùng sức cắn môi một cái, nhắm mắt lại rồi mở ra, mê mê mang mang mà nhìn Dung Cảnh, trong miệng lẩm bẩm nói: “Trước mặt ngươi người này tuy không phải lão thần côn, nhưng hắn so lão thần côn còn đáng sợ hơn ah, hắn là cái tên lòng dạ hiểm độc, phổi cũng đen luôn, nếu bổ nhào vào hắn, về sau khẳng định không có một ngày tốt lành qua, chẳng những không có một ngày tốt lành qua, ngày ngày phải chịu sự hiểm độc của hắn, cho nên, ngươi ngàn vạn đừng nhào vào hắn ah, độc xà đều không có độc bằng hắn…” Lầm bầm nửa ngày, ngọn lửa như thủy triều kia cuối cùng cũng lui xuống. Vân Thiển Nguyệt lần nữa thở phào nhẹ nhỏm.

Bụi đất dính bên trên nguyệt nha bạch cẩm bào của Dung Cảnh đột nhiên rơi xuống trên mặt đất. Nhưng hắn vẫn y nguyên như cũ nhìn xem tượng Phật, không quay đầu lại. Ứớc chừng qua thêm thời gian một chun trà nữa.

Vân Thiển Nguyệt lại nhịn không được mở miệng lần nữa, thì thào thì thầm: “Hắn không phải Linh Ẩn, là Dung Cảnh ah, Dung Cảnh là ai? Là bụi hoa đào nát. Nếu như bổ nhào vào hắn, về sau phải chờ đợi lo lắng hắn bị người ta cướp đi vẫn là nhẹ , bị uất bị tức sẽ xảy ra như cơm bữa. Còn nữa hắn là thế tử của Vinh vương phủ ah, sau này sẽ là Vương gia, vậy chẳng phải sẽ giống như người cha phong lưu của ta sao? Về sau trong vương phủ sẽ có một đống lớn nữ nhân, một đống lớn nữ nhân cũng nhau tranh đoạt một đóa hoa đào nát, hôm nay nữ nhân này hưởng dụng hắn, ngày mai nữ nhân kia hưởng dụng hắn, rồi ngày mai của ngày mai nữa lại có một nữ nhân khác hưởng dụng hắn, còn có một đống lớn nữ nhân chờ hưởng dụng hắn…”

Lời nói lầm bầm còn chưa dứt, thì tượng Phật cách gần Dung Cảnh nhất bỗng nhiên có bụi đất tuôn rơi xuống.

“Vân Thiển Nguyệt, ngươi ngẫm lại ah, nhiều nữ nhân như vậy đều quay vào hưởng dụng hắn, có thể đến phiên ngươi hưởng dụng mấy lần chứ? Cho dù có đến phiên ngươi, ngươi cũng không chê bẩn sao? Vậy mà ngươi còn miệng hưởng dụng được sao? Cho nên, tỉnh a, có chút tiền đồ a…”

Vân Thiển Nguyệt tiếp tục mặc niệm. giọng mặc niệm chẳng những không thấy giảm nhỏ, ngược lại càng lúc càng lớn. Lúc này lại có thêm mấy đám tro trên các tượng Phật lộp bộp rơi xuống. Rơi trên mặt đất còn phát ra tiếng lụp bụp cùng hai tiếng nổ. Mà Dung Cảnh tựa hồ đã hóa thành Phật vậy, vẫn không nhúc nhích.

Vân Thiển Nguyệt tự nhiên chưa phát giác ra tượng Phật biến hóa, cảm giác lửa lớn thiêu đốt hừng hực trong cơ thể rốt cục một lần nữa được đè ép xuống dưới, nàng liền thở phào một cái. Nằm trên mặt đất thở mạnh, hi vọng lần này có thể kéo dài thêm một ít.

Quả nhiên lúc này nhịn được khoản thời gian uống cạn một chén trà, ngọn lửa trong thân thể lần nữa được dâng lên, Vân Thiển Nguyệt tiếp tục liên miên lầm bầm mà nói “Này, Vân Thiển Nguyệt, ta nói ngươi làm sao lại không nghe lời thế? Hắn thật là Dung Cảnh ah, như một dĩa ra nhỏ bị nhiều người thiếu nữ ăn, ngoài ra còn nghe nói người trong giới quý tộc rất đen tối, chơi nữ nhân là chuyện nhỏ, còn chơi cả nam nhân, ngẫm lại cái Vọng Xuân lâu bị ngươi đốt đi, bên trong chẳng phải có thanh quan sao? Bên trong gia tộc của ít người còn nuôi dưỡng nam nhân đấy. Nam nhân cùng nam nhân cũng không phải là không thể được, nếu ngươi chụp người nam nhân này, ở tại nơi này cũng chỉ có thể gả hắn thôi, về sau hắn cưới ngươi xong sẽ chán, sẽ lấy một đống lớn nữ nhân vào cửa, mà một đống lớn nữ nhân kia chơi chán rồi, hắn sẽ lấy một đống lớn nam nhân đẹp mắt vào cửa, cho nên , hãy nghĩ lại khi ngươi già rồi, chẳng những phải xếp hàng cùng một đống nữ nhân chờ hưởng dụng hắn, còn cùng với một đống nam nhân cùng một chỗ hưởng dụng hắn…”

Lời của Vân Thiển Nguyệt còn chưa dứt, tất cả tro bụi của những tượng Phật có mặt ở đây đều lộp bộp tuôn rơi, khi rơi xuống đất còn phát ra âm thanh lụp bụp như tiếng nổ.

Dung Cảnh bỗng nhiên quay đầu trở lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, con ngươi trong trẽo của ngày xưa hiện tại tĩnh mịch như Bích Hồ.

Dục vọng như thủy triều một lần nữa thối lui, lần này phải dùng rất lớn tâm lực mới đánh lui. Vân Thiển Nguyệt hữu khí vô lực mà nhìn chằm chằm vào tượng Phật thở, đầu óc còn có chút tỉnh táo lập tức ngẩn ra, không biết vì cái gì mà tầng tro bụi trên tượng Phật lúc trước hiện tại đều bị người ta quét sạch sẽ rồi. Lộ ra màu vàng lóng lánh, nàng nhìn chằm chằm vào tượng Phật kia nhìn nửa ngày, bỗng nhiên một tiếng kêu lên, “Má ơi, những… tượng này Phật đều là vàng đúc thành đấy.”

Dung Cảnh chỉ nhìn xem nàng, một không theo hai không thuận, cũng không có lên tiếng đáp lại. “Này, Dung Cảnh, ngươi nhìn thấy không? Những tượng Phật này là vàng đúc thành . Phát tài, phát tài.” Vân Thiển Nguyệt vui mừng, vội vàng hướng Dung Cảnh ngoắc, “Haha, nếu đem những tượng Phật này đều đập vỡ, đoán chừng mười đời nữa ăn mặc cũng không cần lo nữa à!”

“Ngươi còn có một canh giờ thôi, nếu thôi tình dẫn không giải được thì sẽ thất khiếu chảy máu mà chết. Những tượng Phật này cho dù có thể đắp thành một ngọn núi vàng thì ngươi cũng hưởng thụ không được nữa.” Dung Cảnh bỗng nhiên mở miệng.

Vân Thiển Nguyệt ngẫm lại đúng thế, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức suy sụp xuống dưới, “Ông trời già, không cần chơi người như vậy chứ…”

Dung Cảnh không mở miệng nữa, chỉ nhìn xem nàng.

Giây lát sau Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, mâu quang sáng lóng lánh nhìn Dung Cảnh, “Này, ta không muốn chết nữa, ngươi làm giải dược cho ta được không? Ta vạn nhất cứ như vậy mà chết đi thì quá không có lợi rồi. Trinh tiết phẩm hạnh chó má gì đó, chẳng qua chỉ là…những thứ ngoại thân mà thôi, nó chỉ là một tầng màng mỏng thôi, ta dùng nó để đổi tánh mạng của ta quá không đáng rồi.”

Vân Thiển Nguyệt vừa dứt lời, liền nhìn xem Dung Cảnh, “Như thế nào đây? Ngươi xem ta nè lớn lên cũng không tệ đâu, dáng người hiện tại do còn nhỏ nên không có nẩy nở, nhưng mà vẫn có thể đấy, hơn nữa ngươi là nam nhân, loại chuyện này một khi phát sinh, cho tới bây giờ đều là nữ nhân chịu thiệt, cho nên, ngươi có lợi rồi. Nếu như ngươi không muốn lấy ta, ta cũng không muốn gả cho ngươi, đến lúc đó khi ra khỏi chỗ này, hai ta đem chuyện này nhanh chóng quên đi. Nếu như ngươi muốn kết hôn với ta, ta cũng sẽ miễn cưỡng gả cho ngươi, cùng lắm chờ khi ngươi phạm hoa đào cưới thêm nữ nhân khác thì tìm cho ta chỗ nào mát mẻ ở là được. Ngươi thấy thế nào?”

Dung Cảnh làm như không nghe thấy, trầm mặc không nói.

“Này, ngươi nghe được ta nói chuyện không?” Vân Thiển Nguyệt nóng nảy. Những pho tượng vàng này kim quang lóng lánh là vàng thực ah! Vì hưởng thụ vàng này, nàng dù thế nào cũng không thể chết được rồi. Trước kia khi nàng mới tiến vào Cục An Ninh quốc gia chỉ là một nhân vật nho nhỏ, lãnh đạo của nàng đã từng nói qua một câu nàng một mực nhớ đến bây giờ. Một phân tiền thì cũng tiêu xài trên lưỡi đao. Lãng phí là đáng xấu hổ. Cho nên ah, nàng vì không khiến cái pho tượng vàng lãng phí, hi sinh trinh tiết chính mình bảo vệ tánh mạng, để nửa đời sau tiêu phí những pho tượng này cũng không thiệt thòi đâu.

“Đã nghe được!” Dung Cảnh nhàn nhạt nói ra mấy chữ.

“Vậy ngươi đồng ý không?” Vân Thiển Nguyệt hỏi. Nàng vô cùng tôn trọng nhân quyền đấy. Người ta không đồng ý, nàng không có cách nào ra tay ah!

“Không đồng ý!” Dung Cảnh quyết đoán mà nói ra ba chữ.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt đang lấp lánh ánh sao, lập tức như bốc hơi vào không trung, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lần nữa suy sụp xuống dưới, “Ngươi vì cái gì không đồng ý à? Chẳng lẽ ta không tốt sao? Dù sao ngươi cũng không thiệt thòi.”

“Ta làm sao có thể không thiệt thòi chứ? Nếu ta xả thân cứu được ngươi, như vậy ngươi còn sống sẽ cùng ta đoạt những pho tượng vàng này. Ngươi bất quá chỉ là một nữ nhân cái gì cũng không biết mà thôi, ngoại trừ lớn lên không có dị tất ra thì không có một sở trường. Nữ nhân lớn lên đẹp hơn người còn rất nhiều a, ta đối với ngươi không thể hạ miệng xuống ăn được. Sauk hi ngươi chết, ta đi ra ngoài được có thể dùng những pho tượng vàng này cưới nữ nhân của cả một tòa thành trì đoán chừng cũng được. Còn nữa, thậm chí như như lời ngươi nói, ta có thể có một toàn thành trì nuôi đầy nam nhân cũng rất tốt. Cần gì phải xả thân cứu nữ nhân vô dụng như ngươi chứ?” mâu quang tĩnh mịch của Dung Cảnh thối lui, khôi phục sự trong trẻo trước sau như một, giọng nói cũng ôn nhuận độc nhất vô nhị như ngày thường.

Vân Thiển Nguyệt nghẹn lại, nghĩ thầm ai nha, hắn biết thuật đọc tâm sao? Đem những lời nàng vừa mới mặc niệm đều biết rõ? Có phải hắn hiểu khẩu ngữ không? Hoặc là dưới tình huống đó nàng bất tri bất giác mà nói ra sao? Nàng lập tức khóc không ra nước mắt.

Trầm mặc thêm một lát, Vân Thiển Nguyệt vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói: “Ai nói ta vô dụng? Ta hữu dụng ah, ta có thể giúp đỡ ngươi cưới nữ nhân cùng nam nhân ah, ngươi nghĩ muốn cưới bao nhiêu, ta sẽ chạy đến các nơi cưới cho ngươi bấy nhiều. Đừng nói một tòa thành trì nam nhân nữ nhân, là hai tòa thành trì, một trăm tòa thành trì cũng có thể được mà.”

“Ngươi nói những thứ này người khác cũng có thể làm. Có tiền có thể sai khiến ma quỷ. Ta đã có những pho tượng vàng này, còn sợ không có người đi làm sao?” Dung Cảnh lườm nàng , cũng không có động tâm.

“Người khác đâu có thông minh tuyệt đỉnh như ta, làm cho ngươi không xong còn đem ngươi lừa gạt đó. Vẫn là ta đi làm đi” Vân Thiển Nguyệt không ngừng cố gắng, hạ thấp mình thuyết phục Dung Cảnh.

“Vậy sao?” Dung Cảnh nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

“Đúng vậy a, hiện tại người ngu quá nhiều, người thông minh quá ít. Mà ta chính là người thông minh tuyệt đỉnh. Nếu lúc này ngươi cứu ta, ta có thể giúp ngươi làm rất nhiều chuyện, ngươi muốn cái gì, ta giúp ngươi làm cái đó. Như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt kiên nhẫn làm công việc thuyết phục.

“Vậy càng không thể cứu ngươi rồi. Càng là người thông minh thì càng không để cho ta yên tâm!” Dung Cảnh kiên quyết không có hành động nào.

Nha Nha. Vân Thiển Nguyệt từ trước cho tới bây giờ còn không nghĩ tới, có một ngày nàng đem mình đưa tới cửa nhà cho người ta, vậy mà người ta còn ghét bỏ cái này ghét bỏ cái kia mà không cần. Nàng nhìn chằm chằm Dung Cảnh, nói như vậy hồi lâu…, cảm giác dục hỏa bị đè xuống lại mãnh liệt trào dâng. Nàng tốn hơi thừa lời, “Ta hỏi ngươi, rốt cuộc có muốn cứu ta hay không? Cho một câu thống khoái đi.”

“Không” Dung Cảnh vẫn rất quyết đoán.

“Tốt, Xem như ngươi lợi hại!” Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại. Giọng đầy căm hận nói, “Chờ ngươi có ngày nào đó bị trúng cái đồ quỷ này, đừng mong ta cứu ngươi.”

“Yên tâm, ngươi một lát chịu không nổi sẽ thất khứu chảy máu mà chết nên đợi không được ngày đó .” Dung Cảnh tức chết người không đền mạng nói.

Vân Thiển Nguyệt giận đến hộc máu, máu không có hộc ra ngoài, dục hỏa đã tiếp tục thiêu đốt chiếm hữu nàng, nàng vừa giận vừa giận, “Tại sao người ở đây lại là cái tên lòng dạ hiểm độc không phải là người này. Hôm nay nếu là Linh ẩn thần côn đoán chừng đã sớm phát triễn ngã phật từ bi. Phi phi phi, đánh chết cũng không cần thần côn, dù hắn có hạ miệng ta cũng không thể đem miệng đi gặm lão già khọm. Ai nha, chết tiệt Dạ Khinh Nhiễm, nếu là Dạ Khinh Nhiễm ở đây thì nhất định sẽ cứu ta . . . . . .”

Đôi mắt đang bình lặng của Dung Cảnh Cương trong thoáng chốc liền nổi lên lốc xoáy, hắn bỗng nhiên đưa tay ra, một phát bắt được cổ tay của Vân Thiển Nguyệt, trong khoảnh khắc đem nàng tới trong ngực của mình, cúi đầu đưa mắt nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực cùng ánh mắt đầy sương mù của nàng, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

“Cái gì. . . . . .” đầu ócVân Thiển Nguyệt đã hôn mê rồi, nàng cảm giác nàng thật chịu không nổi nữa. Một người là Linh ẩn thần côn, một người là Dung Cảnh. Hai đại kiêng kỵ của nàng hiện nay đều đã lấy ra dùng qua, bây giờ đã mất đi hiệu lực, nàng đã không còn vũ khí chống cự Thôi Tình dẫn nữa rồi.

“Đem lời ngươi mới vừa nói lặp lại lần nữa!” Dung Cảnh nói.

“Mới vừa. . . . . . Mới vừa nói cái gì. . . . . .” một tia thần trí cuối cùng còn sót lại của Vân Thiển Nguyệt đang dần dần tan rã, nàng bỗng nhiên đưa tay ôm lấy Dung Cảnh, “A, Dung Cảnh Đại mỹ nhân, nam nhân lớn lên tốt như vậy làm cái gì? Để cho ta không đành lòng hạ thủ a. . . . . .”

Thân thể Dung Cảnh cứng đờ.

Vân Thiển Nguyệt thành công đem Dung Cảnh ôm lấy, ở trên người hắn sờ, vừa sờ vừa lầm bầm, “Ta sống nhiều năm như vậy, gặp nhiều nam nhân như vậy, cũng không một ai đẹp hơn ngươi, nhất là ngày đó ở ngoài hoàng cung lần đầu tiên gặp. . . . . . nhìn thật kỹ, xem thật kỹ, tỷ tỷ lúc ấy đã muốn nhào qua, nhưng sau đó lại không có can đảm. . . . . .”

Màu đen trong mắt Dung Cảnh bỗng nhiên thối lui, cứng ngắc nhìn miệng Vân Thiển Nguyệt lúc mở lúc đóng.

“Mặc dù hiện tại cũng không còn đảm. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên ngừng tay, thần sắc của khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ủy khuất, một đôi con ngươi đã không còn trong suất, nàng ở trong miệng lẩm bẩm ra tiếng, “Ai nha, nếu ta thật đem ngươi ăn, chuyện này này mà bị truyền đi, đoán chừng ta sẽ bị nước bọt của người trong thiên hạ phun chết, bị gạch ném chết, ngươi là núi lớn cao như vậy, người người kính ngưỡng, ta chính là một đống phân, người người đều phun ta, ta trèo không lên được ngọn núi lớn này a. . . . . .”

“Trong miệng ngươi không thể nói ra lời tốt hơn sao?” Dung Cảnh nghe được nàng tỷ dụ mình, thì nhíu mày.

Vân Thiển Nguyệt mơ mơ màng màng tựa hồ không nghe thấy lời Dung Cảnh nói…, rút tay về, lẩm bẩm lầm bầm: “Hay là đừng ăn đi. Bữa tiệc lớn mặc dù tốt, nhưng không phải người người đều ăn được. Ngươi quá mắc, những pho tượng vàng kia cũng không quý như ngươi, ta ăn không nổi. . . . . .”

Dung Cảnh đột nhiên dời đi tầm mắt, nhìn về phía nơi khác.

Vân Thiển Nguyệt lại nói: “Những thứ vàng kia mặc dù tốt, nhưng tỷ tỷ trước kia ngay cả kim khố của quốc gia đều cũng đã xem, quan tâm làm gì một tí tiền chó má này, còn có chi phiếu của ta, lấy ra một cái là có thể hù chết cả một đám người luôn, nhưng mà tiền nhiều hơn nữa thì có ích gì? Còn không phải là sống không tiêu xài chết không thể mang theo. . . . . .”

Dung Cảnh sửng sốt, thu hồi tầm mắt, khó hiểu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt còn phun ra một câu nói, “Nhất định ta đời này có tiền đồ nhiều, không có ôm bom chết, mà là chết ở trong ngực mỹ nhân. Hắc hắc. . . . . . Có câu nói” chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”, trước kia đến chết cũng còn không có phong lưu, hôm nay rốt cục cũng có cơ hội. . . . . .”

Dung Cảnh khẽ nhíu mày, đưa tay đặt ở trên đầu Vân Thiển Nguyệt, cái trán của nàng có thể đốt cháy một con bò. Hắn khẽ mím môi.

Xúc cảm mát mẻ làm cho thân thể Vân Thiển Nguyệt nhất thời khẽ run rẩy, nàng lầm bầm một câu gì đó, nhưng không có phát ra tiếng.

Hồi lâu, Dung Cảnh bỗng nhiên mở miệng, thanh âm cực thấp, “Nếu như ta lấy thân cứu ngươi, ngươi có gả cho ta không?”

Vân Thiển Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa, vô thanh vô tức mà nằm ở trong ngực Dung Cảnh. Tựa hồ đã bị đốt nóng đến mơ hồ rồi.

Dung Cảnh nhìn nàng, bỗng nhiên thấp giọng cười một tiếng, khác biệt với nhẹ nhàng ôn hòa của ngày thường, nụ cười kia tựa như trào như phúng, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía tượng Phật, tiếng nói nhẹ nhàng tựa hồ như từ trên trời bay tới, “Thì ra ta cũng có thể lâm vào trong cảnh ma chướng. . . . . .”

Vân Thiển Nguyệt vẫn không tiếng động như cũ, tựa hồ thế giới của nàng đã nghe không được bất kỳ lời nói nào.

Dung Cảnh từ Phật tượng thu hồi tầm mắt, mép nụ cười cũng thu hồi, hắn tự tay đem hai tay Vân Thiển Nguyệt chấp lên, đem lòng bàn tay của mình dán chặc ở lòng bàn tay nàng, từ lòng bàn tay hắn tràn ra màu Băng Lam chân khí chậm rãi tiến vào trong lòng bàn tay của Vân Thiển Nguyệt.

Không ra chốc lát, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên mở mắt, đập vào mắt là gương mặt như vẽ của Dung Cảnh, nàng ngẩn ra.

“Đừng động!” Dung Cảnh nhắm mắt lại, biết nàng tỉnh lại, nên ấm giọng cảnh cáo.


 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top