“Loại thuốc này phải ở trước nửa canh giờ trúng phải, sau đó trong nửa canh giờ đụng phải phấn hoa mới có tác dụng. Cho nên, y theo thời gian tính ra, ngươi không phải là ở trên cây cầu phúc mới trúng loại thuốc này, thật ra thì đã trúng vào lúc trước, sau đó ở trên cây cầu phúc gặp phấn hoa nên dẫn đến phát tát mà thôi. Nhất là một loại phấn tên gọi là tình hoa, nó càng thúc đẩy Thôi Tình Dẫn bên trong cơ thể ngươi nhanh chóng tái phát, đạt được hiệu quả mạnh nhất, khiến cho ngươi trong chốc lát là tái phát. Cho nên, ngươi hãy ngẫm lại và ước tính xem ngươi lúc nào thì trúng cái loại thuốc dẫn này.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày suy tư, vừa nghĩ vừa nói: “Ta đến trước cây cầu phúc bất quá chỉ khoản thời gian hai chung trà, từ sân nhỏ đi đến cây cầu phúc ở Bắc Sơn ước chừng cũng khoản thời gian hai chung trà, cái này trước sau cộng lại cũng không tới nửa giờ, lúc trước từ chỗ phòng của ngươi trở về xong, ta vẫn không có đi ra ngoài, chẳng lẽ ta ở trong phòng của mình trúng loại thuốc dẫn này? Nửa canh giờ lúc trước ta đúng là ở trong phòng của mình ah!”
“Đại khái chắc là như vậy.” Dung Cảnh nói.
“Ai sẽ hại ta? Thải Liên? Thính Tuyết? Thính Vũ? Đúng rồi, chẳng lẽ là ca ca ta Vân Mộ Hàn?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Vân thế tử cũng trúng Thôi Tình Dẫn.” Dung Cảnh nói
“Cái gì?” Vân Thiển Nguyệt lần nữa cả kinh, “Ngươi nói hắn cũng trúng Thôi Tình Dẫn sao? Nói như vậy thật sự là trong phòng của ta có vấn đề? Nói như vậy là Thải Liên, Thính Tuyết,Thính Vũ muốn hại ta sao? Các nàng muốn hạ loại vật này thì hoàn toàn dễ dàng.”
“Loại thuốc này bình thường phải thả vào vật gì đó hoặc trong nước uống vào bụng. Ngươi từ chỗ ta trở về , có ăn cái gì hoặc là uống cái gì đó không?” Dung Cảnh hỏi.
“Ta ăn hết nửa hộp bánh ngọt Thải Liên nói là Thanh Uyển công chúa đưa cho. Uống một ly trà.” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới hộp bánh ngọt kia, nàng rõ ràng còn ăn hết nửa hộp, khi còn cảm thấy phát lạnh.
“Ừ, vấn đề không phải là bánh ngọt mà chính là nước trà .” Dung Cảnh gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến Thải Liên, Thính Tuyết,Thính Vũ ba người đều là hồn nhiên, huống hồ nàng đối với ba người rất tốt, các nàng không nên hại nàng mới đúng, như vậy mà nói…, thì là hộp bánh ngọt của Thanh Uyển công chúa có vấn đề. Nàng cảm thấy oán hận, ” Tỳ nữ của ta không có khả năng hại ta. Nói như vậy là Thanh Uyển công chúa rồi, ta cùng nàng không oán không cừu, nàng hại ta làm cái gì? Nàng không phải yêu thích ca ca ta sao? Đã muốn gả cho ca ca ta, còn lại hại ta? Đầu óc của nàng có bệnh bị bệnh hay không?” Dung Cảnh đối với nghi vấn của Vân Thiển Nguyệt không có trả lời, chỉ là bình tĩnh tự thuật nói: “Ta phái Huyền ca đi kêu Vân thế tử qua, vốn biết rõ ngươi không muốn trở lại Vân vương phủ, vì vậy định cùng ngươi ở Linh Đài Tự thêm hai ngày, hắn vừa mới đến chỗ ta, thì ngươi phái Thải Liên đi nói cho ta biết sẽ trở lại kinh thành, ta cảm thấy cũng không cần phải nhắc lại, vừa định nói với hắn nếu ngươi không muốn gặp Linh Ẩn đại sư, không gặp cũng được, đây là muốn dựa vào duyên phận, không thể cưỡng cầu. Nhưng ta còn chưa nói ra miệng, thì phát giác sắc mặt Vân thế tử không đúng. Như là dấu hiệu trúng Thôi Tình Dẫn. Ta cũng không vạch trần, chỉ nói đơn giản mấy câu lại để cho Vân thế tử đi ra, Vân thế tử sau khi rời đi, ta cũng ra khỏi gian phòng ý định âm thầm đi theo hắn, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì.”
“Sau đó?” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới nàng từ trong phòng đi ra thì gặp Vân Mộ Hàn thong dong đi ra từ sân của Dung Cảnh . Trách không được nhanh như vậy. Nguyên lai là cái gì cũng không nói. Vân Mộ Hàn muốn lôi kéo nàng đi chỗ Linh Ẩn đại sư, nhưng đi chưa được mấy bước thì tiểu tỳ nữ Thanh Uyển công chúa tới nói là Thanh Uyển công chúa té xỉu rồi. Nàng lập tức nghĩ thông suốt lý do, nếu như Vân Mộ Hàn trúng Thôi Tình Dẫn, lại đi đến chỗ Thanh Uyển công chúa đó mà nói, có thể có gì tốt? Nàng oán hận nói: “Quả nhiên là Thanh Uyển công chúa nữ nhân này! Nàng tính toán ca ca ta về tình có thể hiểu. Dù sao qua hôm nay ngày mai phải xuống núi rồi. Nếu như bọn hắn có tiến triển, trở về Hoàng Thượng chẳng phải sẽ chỉ hôn sao? Với tính tình đầu gỗ của ca ca ta, nếu nàng bỏ lỡ hôm nay đợi trở lại kinh thành thì khó càng thêm khó rồi. Nhưng mà nàng ta ám hại làm cái gì?”
“Có phải là nàng ám hại ngươi hay không hiện tại vẫn không thể xác định. Thôi Tình Dẫn là dược vật cấm, công chúa không dễ gì có được. Bất quá Thanh Uyển công chúa thường xuyên xuất cung, có được cũng không phải không có khả năng.”
Dung Cảnh ấm giọng nói: “Ta đang âm thầm nhìn thấy ngươi cũng không khác, lại có thiếp thân ẩn vệ đang âm thầm bảo hộ ngươi, cho nên, sau khi Vân thế tử rời đi suy nghĩ một chút liền lập tức theo đuôi hắn đi chỗ Thanh Uyển công chúa, nên không cùng ngươi đi cây cầu phúc. Có lẽ khi đó ngươi vừa mới trúng Thôi Tình Dẫn, ta nhìn không ra mà thôi. Nếu là sớm nhìn ra được, thì ta vẫn có biện pháp ngăn ngươi không bị dẫn phát tát rồi.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến khi đó nàng vừa mới ăn bánh ngọt, còn không có tiêu hóa. Không có nhìn ra cũng rất bình thường. Nàng hỏi: “Về sau thế nào? Ngươi đi chỗ Thanh Uyển công chúa như thế nào?”
“Thanh Uyển công chúa cũng trúng thôi tình dẫn.” Dung Cảnh nói.
“Hả?” Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình. Nữ nhân kia cũng trúng Thôi Tình Dẫn sao? Nàng cau mày, “Nói như vậy ca ca ta không có biện pháp, chỉ có thể tử trận rồi?”
“Tử trận?” Dung Cảnh không rõ mà lên tiếng hỏi .
“Là chỉ có thể cùng nàng trên giường rồi. Dù sao hắn cũng trúng loại thuốc này, vừa vặn ở cùng một chỗ để giải.” Vân Thiển Nguyệt cắn răng giải thích. Vừa rồi chỉ là như thiêu như đốt, chỉ một lát đã có cảm giác ngọn lửa lớn kia tựa hồ muốn chôn vùi nàng, chỉ khi dán lên thân thể Dung Cảnh thì mới mát mẻ một ít.
Dung Cảnh trầm mặc thoáng một phát, bỗng chốc lắc đầu, “Không có. Ca ca ngươi tình nguyện chết, cũng không giải Thôi Tình Dẫn”
“Trung trinh như vậy à?” Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, có chút không dám tin, “Thanh Uyển công chúa lớn lên không khó xem ah! Hắn lại là một người nam nhân, cũng không chịu thiệt thòi gì? Vì sao không cùng nhau giải hả?”
“Ngươi tựa hồ rất muốn Thanh Uyển công chúa làm chị dâu của ngươi?” Dung Cảnh không đáp hỏi lại.
“Tình thế bức bách mà! Nói thật nàng gả cho ca ca ta mà thôi, cũng không phải gả cho ta. Ta không sao cả. Ai làm chị dâu đâu có chuyện gì liên quan tới ta chứ?” Vân Thiển Nguyệt không sao cả mà nói.
“Ta cũng không hiểu Vân thế tử vì sao khó hiểu như vậy. Những năm này Công chúa một mực ngưỡng mộ hắn, mọi người đều biết. Mà hắn tuy biểu hiện ra kháng cự, nhưng cũng không có quá quyết đoán cự tuyệt. Hôm nay liên quan đến tánh mạng, ta cũng nghĩ hắn sẽ cùng công chúa giải Thôi Tình Dẫn. Bất quá ta đã xem thường ca ca của ngươi rồi.” Dung Cảnh nhàn nhạt tự nói,
“Hắn đến chỗ công chúa chứng kiến công chúa kỳ thật cũng không có hôn mê, mà là đang tại dùng nước lạnh hướng trên người mình giội, y phục trên người còn thừa lại không có bao nhiêu. Đã thần chí không rõ. Hắn phát hiện công chúa trúng Thôi Tình Dẫn. Cùng lúc đó, cũng phát hiện mình cũng trúng Thôi Tình Dẫn.”
“Sau đó?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
Thanh Uyển công chúa tuy đã thần chí không rõ, nhưng vẫn còn có vài phần tỉnh trí, thấy hắn đến rồi tất nhiên vui mừng. Mà Vân thế tử chỉ hỏi công chúa một câu, hỏi nàng có muốn tìm nam nhân khác hay không, công chúa nói không, chỉ cần hắn. Hắn nói hắn là sẽ không giải cho nàng. Nhưng hắn cũng sẽ không đi tìm người khác để giải. Cho nên, hai người ở một chỗ cùng chờ chết thôi.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt biết rõ Vân Mộ Hàn có đôi khi rất đầu gỗ, không nghĩ tới Vân Mộ Hàn lại đầu gỗ như vậy, hoặc là hắn không thích công chúa, tình nguyện chết cũng không chịu giải sao? Nàng không thể không bội phục ca ca này rồi, lại hỏi: “Sau đó thì sao? Người đều chết hết?”
“Ta chờ trong chốc lát, thấy Vân thế tử quyết tâm kiên định, thật sự chờ chết. Rơi vào đường cùng, nên đã đem hai viên Thiên Sơn tuyết liên còn lại cho bọn hắn. Thiên Sơn tuyết liên có tình hàn, còn Thôi Tình Dẫn thì có tính nóng.” Dung Cảnh nói.
“Ngươi không phải nói Thôi Tình Dẫn không có giải dược sao? Nguyên lai là có giải dược? Thiên Sơn tuyết liên đâu? Cho ta một viên nữa chẳng phải được rồi sao.” tay Vân Thiển Nguyệt đang mềm nhũn đột nhiên đã có khí lực, bắt lấy cánh tay Dung Cảnh, “Nhanh cho ta!”
“Trước khi ta đến Linh Đài Tự trong tay chỉ còn lại có ba viên Thiên Sơn tuyết liên, cho ngươi ăn hết một viên, về sau còn thừa hai viên đã cho Vân thế tử cùng Thanh Uyển công chúa ăn vào rồi. Mà Thiên Sơn tuyết liên thiên này trăm ngàn năm qua chỉ có hai cây, một cây bị Linh Ẩn đại sư có được, một cây ta có được nhờ cơ duyên. Linh Ẩn đại sư vào mười năm trước đã dùng Thiên Sơn tuyết liên phân ra làm hai phần cứu được Vân thế tử cùng Nam Lương thái tử. Thiên Sơn tuyết liên trong tay của ta đem chế thành dược hoàn, hôm nay hai viên cuối cùng đã dùng hết. Ở đâu còn nữa? Thiên hạ này muốn tìm đều tìm không được rồi. Cho nên, ta nói không có giải dược rồi.” Dung Cảnh mặc dù nói một đoạn dài, nhưng giọng nói đều nhẹ nhàng từ tốn, không nhanh không chậm.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy lập tức thất vọng, buông tay ra, đối với Dung Cảnh cả giận nói: “Ngươi cứu ca ca ta thôi không được sao? Còn cứu Thanh Uyển công chúa làm cái gì? Để nàng chết đi cho rồi.”
“Chỉ cứu được ca ca ngươi, để công chúa chết mà nói…, công chúa được ca ca ngươi chăm sóc, ngươi cho rằng nàng chết, ca ca ngươi rõ ràng có thể cứu nàng lại không cứu thì có thể sống sao? Như vậy ta làm gì lãng phí một viênTuyết Liên hoàn?” Dung Cảnh hỏi lại.
Vân Thiển Nguyệt ngẫm lại cũng thế, tức giận liền tiêu tan, khóc không ra nước mắt. Nàng làm sao lại xui xẻo như vậy. Lại oán giận nói: “Ngày ấy ta lên núi bất quá là chóng mặt xe ngựa mà thôi, ngươi cho ta ăn Tuyết Liên hoàn trân quý như vậy làm cái gì? Nếu như giữ lại mà nói hiện tại khẳng định có công dụng rồi.”
“Trong cơ thể ngươi có hai chủng lại chân khí mạnh mẽ có xu thế xông tới, nếu ngày ấy không có ta cho viên Tuyết Liên hoàn, làm sao hôm nay chân khí có thể dung hợp lẫn nhau? Sợ là ngươi đã sớm bị chân khí xông bạo mà chết rồi. Còn đâu đợi đến lúc hôm nay chứ?” Dung Cảnh khiêu mi.
“Nguyên lai là như vậy, trách không được ta cảm giác hai ngày này ở vùng đan điền có hai luồng khí lưu dung hợp thoải mái nữa nha!” Vân Thiển Nguyệt lập tức như vừa trút giận, rồi oán hận mà nói: “Chẳng lẽ ta thật phải chờ chết sao? Chết tiệt!” Dung Cảnh trầm mặc không nói.
“Ngươi làm sao mà tìm được đến đây?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
“Từ chỗ Thanh Uyển công chúa cứu được Vân thế tử cùng Thanh Uyển công chúa xong, ta lo lắng cho ngươi, nên cũng sang đây xem thử. Nhưng lúc ta tới vẫn muộn một bước, đúng lúc thấy ngươi và Tần tiểu thư, thái tử điện hạ cùng nhau rớt xuống , ta cũng chỉ có thể đi theo thôi.” Dung Cảnh nói.
“May mắn là ngươi đến, thay ta gạt bỏ cái đồ quỷ sứ Dạ Thiên Khuynh chán ghét kia.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dung Cảnh không tái mở miệng. “Tại sao lâu như thế mà chưa đến đáy? Cái động này sâu như thế chẳng lẻ là động không đáy sao? Như vậy chúng ta rớt xuống còn không phải ngã thành thịt nát à? Được, không cần nghĩ lấy sống sót nữa, hiện tại không đợi phát tác, thì cũng ngã chết rồi.” Vân Thiển Nguyệt lúc này mới nhớ tới nàng cùng Dung Cảnh nói chuyện cả buổi, mà thân mình tựa hồ vẫn còn rơi xuống. Lập tức giận dữ nói.
“Không phải là một mực rơi xuống phía dưới, mà là trên vách đá nghiêng bóng loáng. Chân của ta một mực điểm lấy, ngươi bị ta nắm cả người, không có bị trúng phải mà thôi. Ngươi nghe không được thanh âm, nhìn không thấy trước mắt, tất nhiên cho rằng là đang rơi, kỳ thật không phải.” Dung Cảnh tựa hồ cũng thở dài, có chút bất đắc dĩ.
“Ah, đoán chừng là không chết được rồi.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Cũng không nhất định. Ở đây tựa hồ có bố trí cơ quan, nếu như không may, chúng ta động vào cơ quan mà nói…, sợ còn không đợi thôi tình dẫn của ngươi phát tát cũng bị cơ quan giết chết rồi.” Dung Cảnh lắc đầu.
“Thực bi ai!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến bố trí cơ quan ah! Không biết là dạng gì. Nàng đã từng cùng một vị kỳ nhân học qua cách bố trí cơ quan, nghe vậy thì có chút cảm thấy hứng thú. Nhưng không chịu nổi trên người càng ngày càng khó chịu, chỉ phun ra ba chữ, liền cắn chặt răng, không nói lời nào nữa. Dung Cảnh cũng không nói thêm gì nữa. Sau một lúc lâu, Dung Cảnh một lần nữa lên tiếng, “Đến rồi! Coi chừng!”
Vân Thiển Nguyệt miễn cưỡng giữ vững tinh thần. Tại trong bóng tối chờ đợi quá dài, cho nên hiện nay nàng có chút thích ứng, thấy rõ tình huống trước mắt rồi, chỉ thấy đúng như Dung Cảnh nói, nàng cùng hắn dừng lại ở một ám đạo với bốn vách tường bóng loáng .Nàng còn không có nhìn kỹ, Dung Cảnh đã mang theo nàng xoay tròn một cái, tựa hồ chân đã dẫm vào cái gì đó, chỉ nghe tạch tạch tạch vài tiếng nổ, một luồng sức mạnh lớn đột nhiên đánh úp lại, trước mắt nàng bị một trận choáng váng, thân thể trong khoảnh khắc đại chuyển 180°. Dung Cảnh nắm cả eo nàng, cánh tay đột nhiên buộc chặc, hai người ôm thành một đoàn , theo một phương hướng của đại lực này đánh bay đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, thân thể được Dung Cảnh ôm hướng phía dưới mà lăn đi. Nàng tựa hồ nghe được Dung Cảnh kêu rên một tiếng, chắc là thân thể đụng trúng cái gì đó. Mà nàng lại được hắn ôm vào trong ngực, ngoại trừ lờ mờ chút ít, thì không có đụng phải bất kỳ vật gì. Trong bụng ấm áp, không thể tưởng được cái gia hỏa lòng dạ hiểm độc này vào thời khắc mấu chốt còn rất nam nhân, biết rõ phải bảo hộ nữ nhân.
Ước chừng lăn khoản thời gian một chun trà, lại nghe thấy thanh âm cót két vang lên, tựa hồ là tiếng của một cánh cửa mở ra. Thân thể hai người theo lực quán tính lăn đến bên trong cửa , lăn thêm mấy vòng thì dừng lại.
Đầu óc Vân Thiển Nguyệt vốn hỗn loạn lúc này càng thêm choáng váng. Nàng ở trong ngực Dung Cảnh, cả buổi không có lên tiếng. Dung Cảnh cũng cả buổi không có lên tiếng, sau một lúc lâu mới ấm giọng hỏi, “Ngươi không có sao chứ?”
“Không có sao mới là lạ.” Vân Thiển Nguyệt ở trong ngực Cảnh, vừa mở to mắt, chỉ cảm thấy một đám bụi đất từ trong lỗ mũi nàng bốc lên, nàng không khỏi liên tiếp hắt xì mấy cái liền.
“Chúng ta tạm thời an toàn.” Dung Cảnh mở miệng nói với Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt thân thể mềm nhũn bám lấy hắn híp mắt dò xét trước mắt, chỉ thấy đập vào mắt là một đại đường ước chừng mười trượng vuông, bên trên thượng diện có thờ phụng rất nhiều tượng Phật. Tượng Phật cùng mặt đất với vách tường đều rơi đầy một tầng tro dày đặc, hiển nhiên do thời gian rất lâu không người đến quét dọn. Mà nàng cùng Dung Cảnh đang nằm trên mặt đất trước tượng Phật, trên người lăn đến độ toàn là đất, quanh thân tro bụi cuồn cuộn, nàng bị tro bụi sặc đến khó chịu. Ngoại trừ tượng Phật cùng vách tường bóng loáng tứ phía thì không có vật gì nữa. Nàng nghe được tiếng mở cửa từ đâu chứ? Nàng không khỏi nhíu mày, hỏi Dung Cảnh, “Cái này là địa phương nào? Ngươi biết rõ không?”
“Đại khái là ở dưới Phật đường của Linh Đài Tự a!” Dung Cảnh nhìn trước mắt, đôi mi thanh tú cũng nhăn lại.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy gật gật đầu, nàng cùng Dung Cảnh tuy trượt rất xa, nhưng đoán chừng cũng lăn không ra khỏi Hương Tuyền sơn. Hiện tại ở đây lại có Phật đường, không hề cần nghi ngờ gì, hai người vẫn còn ở Linh Đài Tự rồi. Bất quá nhìn tro bụi tràn đầy này, tình hình đoán chừng cũng là một Phật đường bị vứt đi. Tro trên mặt đất cùng bên trên tượng Phật không có mười năm tám năm cũng không nhiều đến cỡ này. “Chúng ta từ nơi nào vào?” Vân Thiển Nguyệt nhìn tình hình trước mắt, ngoại trừ tro bụi trên mặt đất bị bọn hắn lăn có dấu vết ra còn lại đều nhìn không ra dấu vết. Nàng đối với Dung Cảnh hỏi.
” Đằng sau Tượng Phật.” Dung Cảnh nói. Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, lúc này cảm giác thân thể nóng đến muốn nổ tung , nàng không muốn mở miệng nữa, cắn răng chịu đựng. Dung Cảnh quay đầu nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng không bình thường, màu hồng kia như cơn hồng thủy, tựa hồ đem cả người nàng bao phủ, lúc này thân thể của nàng giống như một cái bếp lò có thể tỏa ra nhiệt độ người ta cảm nhận được, hắn có chút nhíu mày, mím môi nhìn xem nàng.
Vân Thiển Nguyệt hai tay nắm chặt lại, cơ hồ là đem lòng bàn tay đâm rách. Nàng ở kiếp trước không có kết giao với bạn trai, chớ nói chi là cùng nam nhân từng có tiếp xúc thân mật, tiếp xúc lớn nhất cũng không ngoài việc ở trại huấn luyện cùng một đống người chen chút ngủ chung, đều là chiến hữu thâm tình, ở đâu ra tình cảm nam nữ gì? Hôm nay lại bảo nàng dùng một người nam nhân đem làm giải dược thì không được. Cho nên, nàng chỉ có thể dùng ý chí mạnh mẽ mà nàng được huấn luyện hơn hai mươi năm ra sức chống cự thôi. Nếu như có thể chống cự qua được đi thì nàng có lợi, sau khi ra ngoài nàng nhất định phải tra ra ai hại nàng, sẽ làm cho người nọ sống không bằng chết. Nếu như không qua, chỉ có thể nói kẻ hại nàng đã có lợi, báo thù cái gì thì đừng nói nữa.
Nghĩ đến chỗ này, nàng nhắm mắt lại, nói với Dung Cảnh: “Ngươi đi xa một chút được không?”
Dung Cảnh bất động, chỉ là nhìn xem nàng.
“Ngươi có biết ngươi bây giờ tương đương với một cây Thiên Sơn tuyết liên, hoặc là một bàn cá nướng phù dung, khiên ta như hổ đói muốn ăn hay không? Chờ ta chịu không được bổ nhào vào ngươi, ngươi đừng hối hận.” Vân Thiển Nguyệt cơ hồ là cắn răng nói ra một câu.
“Ừ” Dung Cảnh lên tiếng nhẹ như ruồi muỗi, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích.
Vân Thiển Nguyệt chỉ có thể ép buộc chính mình cách hắn xa một chút, không biết làm sao vừa bước được hai bước đã di chuyển không nổi một bước nữa. Nàng chỉ có thể tay gắt gao bấm chặt lấy lòng bàn tay, muốn để cho cơn đau đẩy lùi ý nghĩa hỗn loạn.
“Bắt lấy nó, coi chừng tay bị ngươi bấm rách.” Dung Cảnh hướng trong tay Vân Thiển Nguyệt đút hai khối khăn tay, không thấy hắn dùng sức như thế nào, nắm tay Vân Thiển Nguyệt nhanh chóng buông lỏng ra, hắn nhìn thoáng qua nơi bị nàng nắm, nhìn thoáng qua vài tia vết đỏ trong lòng bàn tay, đem khăn tay nhét vào trong tay nàng, một tay một khối. Vân Thiển Nguyệt nắm chặt khăn tay, nhưng trong nội tâm vẫn đang nhịn không được mà lưu luyến đụng chạm vừa mới rồi của Dung Cảnh, xúc giác mát lạnh truyền đến tim nàng, một kích như thế khiến tim nàng nổi lên sóng to gió lớn. Khiến nàng cơ hồ muốn lập tức ném đi khăn tay bắt lấy tay của hắn. Nên lập tức mặc niệm, ” Người ở trước mặt ta không phải mỹ nhân, là thần côn, đúng, Linh Ẩn thần côn, ta đối với thần côn không có cảm giác, nhất là lão thần côn…”
Vừa lẩm bẩm như vậy, lập tức một ít ý niệm bay lên biến mất không thấy, nàng nhẹ thở hắt ra.
Nàng tự nhận là mặc niệm, nhưng thật tình không biết mình đã đọc lên tiếng, mặc dù nhỏ, nhưng rất là rõ ràng. Thực tế đã bị Dung Cảnh nghe được rành mạch. Vẻ mặt Dung Cảnh trong nháy mắt cực kỳ đẹp mắt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận