“Ngươi không phải là đã uống rồi hả?” Dung Cảnh rốt cục ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
“Ta gọi cả buổi, ngươi không nghe thấy sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn xem hắn. Tuy rượu này Bá Đạo, nhưng nàng trải qua huấn luyện cũng sẽ có lưu một hai phần thần trí. Nàng cũng cảm giác trong phòng là có người, thế nhưng mà kêu cả buổi không có người cho nàng nước uống. Nguyên lai là cái tên lòng dạ hiểm độc này. Vậy thì không kỳ quái.
“Đã nghe được!” Dung Cảnh điểm đầu.
“Nghe được sao ngươi không để cho ta nước uống?” Vân Thiển Nguyệt lại tức giận.
“Không muốn cho!” Dung Cảnh nhổ ra ba chữ.
“Ngươi…” Vân Thiển Nguyệt cơn giận xông đến não, trừng mắt nhìn nam nhân trên giường êm , hận không thể đem một khuôn mặt dễ nhìn của hắn nện dẹp lép, nhưng hiện tại nàng nhức đầu lắm cũng lười cùng hắn tính toán,ão não nói: “Ngươi ở trong phòng ta làm cái gì?”
“Không làm cái gì!” Dung Cảnh nói.
“Tranh thủ thời gian đi đi, ta muốn tiếp tục ngủ. Không biết khuê các nữ tử thì không được nam nhân tùy tiện tiến vào đấy sao? Ngươi học cấp bậc lễ nghĩa quân tử đều cho chó ăn sao?” Vân Thiển Nguyệt vừa nói vừa một bên hướng trên giường đi đến, thẳng tắp đến trên giường nhắm mắt lại vẫn không quên đuổi người, “Nhớ rõ, đi ra đóng cửa lại cho ta…”
Lời còn chưa dứt, người một lần nữa đã ngủ.
Dung Cảnh ngồi bất động, liếc qua cái chăn trên mặt đất, cũng không có đi đắp cho nàng , tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Gian phòng lẳng lặng, mùi rượu xen lẫn mùi giấy đốt vòng qua vòng lại xung quanh.
Sắc trời muộn dần , Dung Cảnh mở to mắt, bỗng nhiên thò tay nhẹ nhàng một chiêu, cái chăn rơi trên mặt đất hướng hắn bay tới, thân thể hắn nửa nằm trên giường êm, kéo chăn qua, trùm lên trên người mình, tiếp tục nhắm mắt lại.
Không bao lâu, tiếng nói của Thải Liên từ bên ngoài nhẹ giọng truyền đến, “Cảnh thế tử, tiểu thư còn không có tỉnh sao?”
“Ừ!” Dung Cảnh lên tiếng.
“Bữa tối có rồi, nô tỳ đưa vào nhà trong cho thế tử nhé?” Thải Liên hỏi.
“Không cần, ta hôm nay không ăn. Các ngươi ăn xong bữa tối thì đi ngủ đi, buổi tối hôm nay ta sẽ coi chừng nàng.” Dung Cảnh nhắm mắt lại không mở ra, phân phó với bên ngoài
“Như vậy sao được, buổi tối sợ là có nhiều bất tiện, nói sau trong phòng chỉ có một giường lớn…” Thải Liên cả kinh.
“Không ngại! Ta ngủ giường êm, ngươi đi xuống đi!” Dung Cảnh không muốn nói thêm nữa, ngữ khí thanh đạm ôn hòa, nhưng lại chân thật đáng tin.
Thải Liên muốn đẩy cửa vào , tiến đến xem, nhưng ngại Dung Cảnh không có phân phó đi vào nên không dám vào.Trong lúc nhất thời ở cửa ra vào do dự, cả buổi lại nghe không được trong phòng có động tĩnh, cân nhắc lợi và hại một chút, nghĩ đến người này là Cảnh thế tử, Cảnh thế tử nhiều thiếu nữ tử hận không thể dù bể đầu để được hắn chiếu cố, mà tiểu thư được Cảnh thế tử coi chừng trông nom là thiên đại phúc khí. Tâm tư quấn quýt của nàng lập tức buông lỏng, ngữ khí cũng dễ dàng vài phần, thấp giọng nói: “Tụi nô tỳ bình thường ngủ đều rất dễ tỉnh, nếu là nửa đêm Cảnh thế tử đói bụng thì kêu nô tỳmột tiếng là được, nếu như tiểu thư tỉnh lại đói bụng cũng kêu nô tỳ.”
“Tốt!” Dung Cảnh lên tiếng.
Thải Liên lui xuống, nói Thính Tuyết, Thính Vũ không được tiết lộ nửa câu chuyện Cảnh thế tử hôm nay ở tại khuê phòng tiểu thư . Thính Tuyết, Thính Vũ tự nhiên gật đầu liên tục. Các nàng xem ra Cảnh thế tử so thái tử điện hạ hoặc là bất luận kẻ nào đều tốt hơn nhiều. Đây là chuyện người trong thiên hạ đều biết.
Lúc nửa đêm, Vân Thiển Nguyệt bị đông lạnh mà tỉnh, nàng đưa tay sờ cả buổi cũng không có đồ vật đắp, không khỏi nhíu nhíu mày, cũng lười , không chịu nổi buồn ngủ liền tiếp tục thiếp đi.
Một lúc lâu sau, Vân Thiển Nguyệt lần nữa bị đông lạnh mà tỉnh, hai tay lần nữa ở trên giường lục lọi, bắt đầu…, sờ soạng cả buổi vẫn như cũ không tìm được chăn,mền, lại đem tay chuyển hướng dưới giường lục lọi, đều không có kết quả giống thế, nàng muốn lên tiếng kêu người, nhưng nhìn xem trong phòng đen kịt một mảnh, nghĩ đến bọn người Thải Liên đích thị là ngủ rồi, nàng thò tay giật xuống cái màn rồi quấn ở trên người, tiếp tục ngủ đi.
Dung Cảnh mở to mắt hướng về trên giường nhìn thoáng qua, thò tay lôi kéo chăn mền trên người, lại tiếp tục nhắm mắt lại.
Lúc bình minh, Dung Cảnh đẩy chăn đứng dậy ra, chứng kiến Vân Thiển Nguyệt ở trên giường lấy mảnh vải trướng cuốn thành một đoàn, tựa hồ thoáng nở nụ cười, liếc qua cái chăn trên giường êm, đi ra khỏi gian phòng.
“Nô tài thỉnh an Cảnh thế tử, Cảnh thế tử sớm!” Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ đã thức dậy, thấy Dung Cảnh đi ra vội vàng chào. Các nàng một đêm không ngủ, một mực nghe động tĩnh ở chủ phòng, thế nhưng cả đêm đều rất yên tĩnh.
“Chào buổi sáng!” Dung Cảnh gật gật đầu.
“Tiểu thư thế vẫn chưa tỉnh sao?” Thải Liên chứng kiến bộ cẩm bào nguyệt nha của Dung Cảnh có nếp nhăn, nghĩ lại thật sự là làm khó Cảnh thế tử rồi, một đêm cùng y mà ngủ, lại ở trên giường êm vất vả một đêm, sợ là ngủ không ngon.
“Nàng vẫn còn ngủ, không cần đánh thức nàng.” Dung Cảnh phủi phủi nếp nhăn của quần áo một chút, bước về hướng Tây Sương viện.
“Vâng!” Thải Liên gật gật đầu. Nghĩ đến rượu này thật sự là tính liệt, về sau vẫn không nên cho tiểu thư uống rượu nữa.
“Cảnh thế tử đối với tiểu thư thật tốt! Làm khó Cảnh thế tử rồi!” Thính Tuyết thấy thân ảnh Dung Cảnh chỉ chốc lát liền ra khỏi Đông sương viện tiến vào Tây sương viện. Nàng nói khẽ.
“Còn phải nói. Cảnh thế tử thoạt nhìn đối với tiểu thư tốt hơn !” Thính Vũ cũng nói khẽ.
“Đúng vậy a! Hết lần này tới lần khác tiểu thư còn không thích Cảnh thế tử, lúc này được Cảnh thế tử coi chừng một đêm, hi vọng tiểu thư sẽ đối với Cảnh thế tử sửa lại cái nhìn.” Thải Liên cũng gật đầu phụ họa với hai người.
“Nếu tiểu thư có thể gả cho Cảnh thế tử thì tốt rồi.” Thính Tuyết lại nói.
“Đúng vậy a, đúng vậy a, hi vọng tiểu thư có thể gả cho Cảnh thế tử!” Thính Vũ cũng vui mừng nói.
“Hư, không được nói bậy. Tiểu thư có thân phận đặc thù, đích nữ của Vân vương phủ cho tới bây giờ đều phải vào cung , mà Cảnh thế tử là thế tử Vinh vương phủ, đều là Hoàng Thượng hạ thánh chỉ tứ hôn. Tuy ta cũng hiểu được Cảnh thế tử rất tốt, nhưng các ngươi về sau không nên nói loại lời này, nếu bị người có ý nghe được có thể xảy ra đại họa đấy.” Thải Liên cả kinh, lập tức hạ giọng đối với hai người cảnh cáo.
“Thải Liên tỷ tỷ nói rất đúng!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Thính Tuyết, Thính Vũ lập tức trắng, vội ngậm miệng không nói nữa.
Thải Liên thở dài, cũng không nói thêm gì nữa, nghĩ đến hôm nay Cảnh thế tử đã trưởng thành, tiểu thư cũng sắp cập kê rồi. Thái tử điện hạ cả Trắc Phi đều đã có, hiện giờ nghe nói Hoàng Thượng thân thể đã không khỏe bằng lúc trước. Nàng hi vọng tiểu thư có thể gả cho người mình thích, nhưng lại cảm thấy thân ở vị trí đích nữ của Vân vương phủ, thì sao có thể dễ dàng gả cho người mình thích? Trừ phi nàng vẫn ưa thích thái tử điện hạ. Nhưng hiển nhiên không có khả năng. Bất quá chuyện của chủ tử một tiểu nha đầu như nàng không quản được, hi vọng tương lai có thể hết thảy theo ý tiểu thư là tốt rồi. Đương nhiên, trong lòng nàng nghĩ đến nếu tiểu thư có thể gả cho Cảnh thế tử là tốt nhất.
Ba người vừa muốn bỏ đi, thì nghe trong phòng truyền ra một tiếng “Hắt xìiiiii”.
Ba người sững sờ, liếc mắt nhìn nhau. Thải Liên lập tức quay lại một lần nữa đi tới cửa, lên tiếng hỏi thăm, “Tiểu thư, ngài tỉnh sao?”
“Ừ!” Trong phòng truyền ra tiếng Vân Thiển Nguyệt bị nghẹt mũi, phát ra tiếng không rõ.
Thải Liên lập tức đẩy cửa ra, đập vào mắt là Vân Thiển Nguyệt đang bọc lấy mảnh vải rèm ngồi ở trên giường, một tay lau trán một tay bụm lấy cái mũi, bộ dạng tựa hồ cực kỳ khó chịu, nàng cả kinh, “Tiểu thư, sao ngài lại bọc lấy mảnh vải rèm thế? Chăn,mền đâu này?”
“Đúng vậy a, ta đang muốn hỏi chăn,mền đâu này?” Vân Thiển Nguyệt một bụng tức. Nửa đêm khắp nơi sờ soạn chăn,mền đều không có, nàng nhớ rất rõ ràng nha.
“Chăn,mền…” Thải Liên ở trong phòng tìm tòi, cuối cùng định tại trên giường êm, thò tay chỉ nói: “Tiểu thư, chăn,mền ở đó, ngươi không đắp chăn,mền đắp rèm làm cái gì? Lúc nô tỳ đi ra ngoài còn nhớ rõ rõ ràng người đang đắp chăn,mền mà. Chỉ có điều người luôn giật ra, về sau mùi rượu quá nặng, nô tỳ thật sự chịu không được liền đi ra ngoài, là Cảnh thế tử coi chừng người, Cảnh thế tử…”
Thải Liên nói đến Dung Cảnh, chợt nhớ tới trong phòng chỉ có một giường chăn,mền, nàng đã quên đem đưa chăn,mền thêm vào phòng rồi, Cảnh thế tử hôm qua nằm ngủ ở giường êm, xem ra là hắn lấy cái chăn của tiểu thư, như vậy tiểu thư phải đắp rèm rồi… Vừa nghĩ như thế, nàng mở to hai mắt nhìn.
“Chăn,mền làm sao lại chạy từ đây sang đó chứ?” Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn thấy cái chăn trên giường êm.
Thải Liên lắc đầu, “Nô tài cũng không biết…”
“Vậy ngươi biết rõ cái gì?” Vân Thiển Nguyệt tức giận, đầu nặng đến muốn hôn mê đấy, cái mũi không thở được, toàn thân bủn rủn, cái này sợ là bị lạnh nên cảm mạo rồi. Bởi vì Thải Liên nói đến, nàng nhớ tới hôm qua Dung Cảnh ở trong phòng nàng rồi, hỏi: “Hôm qua Dung Cảnh làm sao lại ở trong phòng ta? Hắn vào ta trong phòng làm cái gì?”
“Tiểu thư, chẳng lẽ ngài không biết sao? Hôm qua người từ Nam Sơn trở về say mèm bất tỉnh, vẫn là Cảnh thế tử ở trong phòng chiếu cố người đó a, đêm qua Cảnh thế tử cũng ở cùng trong phòng chiếu cố người đấy…” Thải Liên nói.
“Hắn chiếu cố ta? Còn một đêm?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía cái chăn trên giường êm, rõ ràng bị người đắp ngay cả tiêu diệt chứng cớ đều không có làm, trách không được nàng nửa đêm sờ không thấy chăn,mền này! Chắc là hắn lấy đi, nàng cắn răng mở miệng, “Nói hắn xem lấy đi chăn mền của ta? Lại để cho ta nửa đêm không có chăn đắp? Bị đông cứng tỉnh lại hai lần, đông lạnh đến cảm mạo rồi, cái này là hắn chiếu cố ta như ngươi nói hả?”
Thải Liên lập tức cấm câm miệng, lại cảm thấy Cảnh thế tử không phải loại người như vậy, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, có phải hay là người cảm thấy nóng nên đạp chăn, rồi giật cái này mảnh vải trướng che, cho nên Cảnh thế tử mới lấy chăn,mền…”
“Nói nhảm! Ta nóng cái rắm, ta chết cóng rồi!” Vân Thiển Nguyệt lớn tiếng nói lời thô tục.
“Tiểu thư, ngài nhỏ giọng chút ít, sao ngài có thể nói chuyện thô lỗ như vậy. Hơn nữa chuyện hôm qua Cảnh thế tử ở khuê phòng tiểu thư không có người nào biết, nếu như bị người nghe thấy không tốt…” Thải Liên bước lên phía trước nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Ngươi vì cái gì không ở trong gian phòng chiếu cố ta?” Vân Thiển Nguyệt đối với Thải Liên trừng mắt. Rõ ràng có một lão sói xám ở phòng nàng ngủ một đêm nàng đều không có phát giác, quả nhiên từ khi tới đây về sau tính cảnh giác của nàng đã thụt lùi rồi.
“Tiểu thư, mùi rượu của người quá nồng, mấy người nô tỳ đều hun đến choáng váng , ở trong chốc lát cũng có chút chịu không nổi, nếu còn ở lại lâu đoán chừng cũng giống tiểu thư sẽ say đến ngủ mê không tỉnh, vừa vặn Cảnh thế tử cũng nguyện ý chiếu cố tiểu thư, cho nên…” Thải Liên tiếp nói nhỏ hơn xuống dưới.
“Cho nên ngươi để cho cái tên gia hỏa lòng dạ hiểm độc ở phòng ta rồi hả?” Vân Thiển Nguyệt tiếp nhận lời nói.
“Tiểu thư, Cảnh thế tử cho ngài ăn thuốc tỉnh rượu , nếu không sợ là ngài ba ngày cũng không tỉnh. Cảnh thế tử thật sự đối với tiểu thư rất tốt. Cảnh thế tử bệnh nặng mười năm, thân thể gần đây không tốt, người không đắp chăn mềm lại đi đắp rèm, hắn tự nhiên sẽ lấy chăn,mền…” Thải Liên nhỏ giọng mà tìm lý do cho Dung Cảnh.
“Dù sao, nói như thế nào đều là hắn đúng rồi! Hắttt—— xì” Vân Thiển Nguyệt lại hắt hơi một cái rất lớn, cảm thấy oán hận, quét nhìn trên mặt bàn thấy có một lớp tro tàn bị cháy, cả giận hỏi, “Ngươi nhìn xem trên mặt bàn? Đốt đi cái gì?”
Thải Liên theo ánh mắt Vân Thiển Nguyệt mới nhìn thấy một lớp tro trên mặt bàn bị đốt, nàng nghi hoặc đi qua, đưa tay sờ thoáng một cái, nói với Vân Thiển Nguyệt : “Tiểu thư, giống như là tro đốt giấy!”
“Tại sao có thể có giấy tro? Ai đốt cái gì sao?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
Thải Liên lần nữa lắc đầu, “Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ lúc buổi chiều Cảnh thế tử đến liền đi ra ngoài, về sau buổi tối tiểu thư không có tỉnh, Cảnh thế tử cũng nói không ăn bữa tối , cho nên nô tỳ không có vào. Bất quá nô tài cũng không có thấy tro này, có lẽ là Cảnh thế tử đốt đi cái gì đó.”
“Kiểm tra một chút cho ta, nhìn xem có hắn phải đốt đi đồ đạc của ta không?” Vân Thiển Nguyệt hoảng hốt nhớ lại nàng bị khói hun tỉnh dậy, hơn nữa tên khốn kia còn không để cho nàng nước uống.
Thải Liên gật gật đầu, đem gian phòng đánh giá thoáng một chốc, thấy những thứ khác đều nguyên vẹn, chỉ có giấy tro bị đốt đi, nàng ở trước bàn kiểm tra một lần, bỗng nhiên cả kinh nói: “Tiểu thư, hôm qua người nói có hai bức họa đã quên thu lại, nô tỳ trở về nhớ tới đã giúp tiểu thư thu lại rồi, nhưng không có bỏ vào trong tủ, mà để ở trên bàn này, hiện tại đã không thấy, có phải hay không là…”
“Cái gì? Hắn đốt đi hai bức họa của ta?” Vân Thiển Nguyệt từ trên giường bước xuống, đi vài bước đến trước bàn, thò tay một vòng giấy tro trên mặt bàn , còn có một đá lửa rất tốt, nàng lập tức giận dữ, “Đáng chết ah! Hắn dám đốt đi hai bức họa kia!”
Hai bức họa kia là nàng đêm qua nhất thời cao hứng vẽ Dạ Khinh Nhiễm .
“Tiểu thư… vẽ tranh chính là Nhiễm Tiểu vương gia phải không? Thật sự là ngài vẽ đó a?” Thải Liên nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Hôm qua nàng trở về chứng kiến hai bức họa khiếp sợ không thôi. Vẽ đẹp như vậy, văn chương sinh động như vậy, nhất là đem Nhiễm Tiểu vương gia khắc họa đến sắc sảo, so với bình thường còn muốn tuấn mỹ tiêu sái hơn. Giống như người có thể từ bức họa bước ra. Nàng đối với Nhiễm Tiểu vương gia nửa phần tâm tư đều không có, nhưng khi nhìn hai bức vẽ này cũng nhịn không được xấu hổ tim đập, lúc ấy đã nghĩ ngợi tranh này là tiểu thư vẽ hay sao? Không thể nào đâu! Nàng cho tới bây giờ bên người tiểu thư trừ bỏ bị thế tử bức bách học chữ ra cũng chưa thấy qua tiểu thư động đậy bút viết chữ, càng đừng đề cập đế vẽ qua cái gì.
Vân Thiển Nguyệt cầm đá lửa giơ lên liền hướng cửa ra vào phóng đi, nổi giận đùng đùng thanh âm tốn hơi thừa lời truyền đến, “Không phải!”
Thải Liên sắc mặt có chút vui mừng bỗng buồn bã, nguyên lai không phải tiểu thư vẽ a! Nàng nghĩ đúng. Bức họa tốt như vậy sao có thể là xuất phát từ tay tiểu thư đây. Tiểu thư chữ to đều không nhìn được mấy cái, làm sao có thể lại họa được? Bất quá đã không phải tiểu thư, nói như vậy là hôm qua Nhiễm Tiểu vương gia chính mình vẽ tặng cho tiểu thư đúng không? Vừa nghĩ như thế, lập tức cảm thấy có khả năng. Nhiễm Tiểu vương gia đối với tiểu thư rất tốt, hôm nay tại bị chuyện của Quân kỵ doanh quấn thân không gặp được tiểu thư, khó bảo toàn sẽ không đưa tới cho tiểu thư một bức vẽ để cho nàng nhớ kỹ tâm tư của hắn.
Thải Liên đang suy nghĩ đến đấy, thấy Vân Thiển Nguyệt chạy ra khỏi cửa phòng, lập tức đuổi theo, “Tiểu thư, ngài đi nơi nào?”
“Đi tìm tên hỗn đản kia tính sổ, ngươi không cần đi theo” Vân Thiển Nguyệt quanh thân giống như một đốm lửa đốt , nộ khí giống Hỏa Diệm sơn phun trào. Rất nhanh ra khỏi Đông sương viện hướng Tây sương viện đi đến. Những nơi đi qua một mảnh gió lạnh sát sát. Nghĩ đến tên lòng dạ hiểm độc đoạt chăn,mền nàng đắp cũng thôi, rõ ràng nàng không có sự đồng ý của nàng mà đốt đi bức họa, lẽ nào lại như vậy! Lúc này thù mới hận cũ đều cộng lại, nàng nhất định hảo hảo tìm hắn tính toán , nhất định không dễ dàng tha hắn!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận