Không bao lâu, quả nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Tứ hoàng tử tiến vào sân nhỏ.
Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ đang nói chuyện, nghe tiếng vừa thấy Tứ hoàng tử đi vào, Thải Liên run rẩy thân thể, có chút sợ ý, nhưng vẫn là lập tức ứng đi lên, chặn đứng bước chân Tứ hoàng tử , thi lễ một cái nói: “Nô tỳ thỉnh an Tứ hoàng tử !”
“Ừ, tiểu thư nhà ngươi đâu ? Trở về rồi sao?” Tứ hoàng tử hỏi.
“Tiểu thư nhà ta trở về rồi, nhưng uống rượu của Cảnh thế tử cho đã say mèm, hiện tại ngủ mê không tỉnh.” Thải Liên nhìn xem Dạ Thiên Dục, cách hắn hơi xa, tựa hồ nỗi sợ ngày ấy Tứ hoàng tử muốn tại hoàng cung định giết nàng vẫn còn sót lại, hỏi thăm, “Không biết Tứ hoàng tử tìm tiểu thư nhà ta có chuyện gì vậy? đợi tiểu thư tỉnh lại , nô tỳ có thể chuyển cáo cho Tứ hoàng tử.”
“Nàng say mèm ngủ mê không tỉnh?” Dạ Thiên Dục khẽ giật mình.
“Vâng!” Thải Liên gật đầu.
“Vì sao? Nàng không phải cùng Cảnh thế tử đi Nam Sơn xem quảng Ngọc Lan sao? Sao lại thành uống rượu?” Dạ Thiên Dục hỏi.
“Nô tỳ cũng không rõ lắm, nghe nói là một loại rượu cực mạnh, tiểu thư uống một ly liền bất tỉnh nhân sự rồi. Hôm nay thế tử nhà của ta vừa mới cho tiểu thư uống thuốc giải rượu cùng súp giải rượu. Hiện còn đang! Ước chừng ngày mai mới có thể tỉnh.” Thải Liên không có chút nào nói là Dung Cảnh đã tới mà còn đang ở trong phòng chưa rời khỏi.
“Như vậy ah, chỉ một ly mà say, tửu lượng nàng thật sự quá kém. Bổn hoàng tử bất quá chỉ muốn tìm nàng nói chuyện một lát thôi, nhưng đến rồi hai lần đều là bị sập cửa vào mặt, được rồi. Ngày mai sẽ nói sau.” Tứ hoàng tử nhìn về phía màn che đóng chặt, trong phòng có mùi rượu nồng truyền ra, nên hắn tin tưởng không nghi ngờ, câu nói vừa dứt, thì đã quay người đi ra. Vừa đi còn vừa nghĩ từ khi nào thì để gặp được nàng đã khó khăn như thế rồi?
Thải Liên thấy Dạ Thiên Dục đi rồi, thì thở dài một hơi, cũng quay người đi trở về.
Dạ Thiên Dục vừa đi không lâu sau, thái tử Dạ Thiên Khuynh chậm rãi mà đến.
Thải Liên nghĩ đến hôm nay là ngày gì thế, liên tiếp có người đến, nhưng đều là đại nhân vật. Nàng lần nữa đi ra nghênh tiếp, đối với Dạ Thiên Khuynh thi lễ, không có ý sợ như đối với Dạ Thiên Dục, bởi vì vị thái tử này trước kia đối với tiểu thư nhà mình chẳng thèm ngó tới, nên nàng cũng không cung kính lắm, “Nô tỳ thỉnh an thái tử điện hạ !”
“Ừ” Dạ Thiên Khuynh gật đầu, nhìn về phía cửa phòng đóng chặc hỏi: “Tiểu thư nhà ngươi còn chưa có trở lại?”
“Hồi thái tử điện hạ, tiểu thư từ Nam Sơn quay trở lại rồi!” Thải Liên nói.
“Ngươi đi bẩm báo, nói ta có lời nói với nàng.” Dạ Thiên Khuynh phân phó Thải Liên.
Thải Liên nghĩ đến nàng theo bên người tiểu thư hầu hạ nửa năm, đây là lần thứ nhất nhìn thấy thái tử điện hạ chủ động tìm tiểu thư nhà nàng nói chuyện, nhưng hôm nay tiểu thư say đến bất tỉnh nhân sự, còn có Cảnh thế tử ở trong đó, nàng tự nhiên không thể đem tiểu thư đánh thức, huống hồ tiểu thư đối với thái tử điện hạ thật sự đã tuyệt tâm, nếu như tiểu thư không say mà tỉnh dậy thì đoán chừng cũng sẽ nói không gặp. Nếu như trước kia nàng còn hoài nghi trong nội tâm tiểu thư vẫn chứa thái tử điện hạ như cũ, thì hôm nay bởi vì một câu của Ngọc Ngưng tiểu thư, tiểu thư lần nữa cùng thái tử điện hạ đoạn tuyệt quan hệ , tiểu thư đã thực sự rét lạnh lòng rồi. Nàng lập tức nói: “Hồi thái tử điện hạ, tiểu thư từ Nam Sơn trở về say mèm bất tỉnh nhân sự, hiện tại đang ngủ say. Nô tỳ không có biện pháp bẩm báo, kính xin điện hạ có lời gì nói đợi tiểu thư tỉnh lại rồi đến sau.”
“Nàng say mèm bất tỉnh nhân sự?” Dạ Thiên Khuynh mới phát hiện trong nội viện bay ra mùi rượu nồng đậm.
“Vâng!” Thải Liên gật đầu.
“Cảnh thế tử cho nàng uống rượu hả? là rượu gì? Nàng uống rất nhiều sao?” Dạ Thiên Khuynh lại hỏi.
“Nô tài chỉ biết là rượu hoa lan đặc chế, nghe nói là một loại rượu rất mạnh. Tiểu thư uống một ly đã say rồi.” Thải Liên quy củ trả lời.
“Ta vào xem nàng!” Dạ Thiên Khuynh gật đầu, vượt qua Thải Liên, bước vào trong .
Thải Liên cả kinh, một lần nữa ngăn Dạ Thiên Khuynh lại, vội vàng nói: “Thái tử điện hạ xin dừng bước, tiểu thư chỉ say rượu mà thôi, cũng không có gì đáng ngại . Huống chi thế tử nhà của ta cho tiểu thư ăn thuốc tỉnh rượu và súp giải rượu rồi, ngày mai sẽ tỉnh lại. Thái tử điện hạ vào khuê phòng tiểu thư có chút bất tiện.”
Dạ Thiên Khuynh dừng bước, nhíu mày, “Vân thế tử cho nàng giải rượu gì?”
“Cái này… Nô tỳ cũng không biết, thuốc giải rượu trong tay thế tử nhà của ta tất nhiên là tốt nhất . Thái tử điện hạ không cần bận tâm.” Thải Liên trả lời.
” Mùi rượu nồng đậm như vậy, ta lo lắng, hay là tiến vào thăm nàng một chút đi! Ngươi né tránh, ta cũng không phải người ngoài, mẫu hậu là cô cô của nàng, ta là biểu huynh. Giữa huynh muội làm gì có nhiều cố kỵ thế?” Dạ Thiên Khuynh vung tay lên, thấy Thải Liên còn muốn ngăn cản, thì mặt tối lại trầm giọng nói: “Lui ra!”
Thân thể Thải Liên run lên, lập tức lui về phía sau môt bước, “… Dạ!”
Dạ Thiên Khuynh bước vào trong .
“Thái tử điện hạ xin dừng bước!” Mạc Ly lời còn chưa dứt, người đã ngăn trước mặt Dạ Thiên Khuynh. Áo đen mặt đen, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, hắn vừa ra tới, ánh mặt trời nóng bức tựa hồ cũng nhạt thêm vài phần.
“Ngươi là người phương nào?” Dạ Thiên Khuynh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Ly. Hắn vừa mới tiến vào trong nội viện đã cảm thấy trong nội viện này tuy bố trí ẩn Vệ, nhưng hắn đều có thể cảm giác ra khí tức, người này khí tức lại không có nghe thấy. Hiển nhiên công lực ở trên hắn.
“Tại hạ là thiếp thân thị vệ của tiểu thư !” Mạc Ly cũng không thi lễ, lên tiếng nói nói.
“Ngươi là thiếp thân thị vệ của Nguyệt muội muội ?” Dạ Thiên Khuynh sững sờ, dò xét Mạc Ly, “Vì sao cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy ngươi?”
“Thiển Nguyệt tiểu thư trước kia chưa bao giờ từng dùng ta, gần đây mới dùng.” Mạc Ly nói.
“Ta chỉ vào xem nàng, cũng không có tổn thương nàng, ngươi tránh ra.” Dạ Thiên Khuynh gật gật đầu, hắn cũng không phải là một thái tử cái gì cũng đều không hiểu, một người nắm quyền quốc gia thì phải đối với triều đình cùng giang hồ đều rõ như lòng bàn tay. Tuy nhiên chuyện trên giang hồ vẫn mẫn cảm hơn một chút, nhưng khí tức trên thân Mạc Ly lại để cho hắn cảm thấy một ít quen thuộc, đó là khí tức chỉ có trên thân người Mạc gia thần bí.
“Tiểu thư ở trong khuê phòng, hiện tại đang say ngủ, thái tử điện hạ tuy là biểu huynh của tiểu thư, nhưng cũng không phải con ruột của hoàng hậu, cũng không tính là biểu huynh, mặc dù là anh chị em họ nhưng cũng phải kiêng kị chút ít. Kính xin thái tử điện hạ dừng bước, có chuyện gì đợi tiểu thư tỉnh lại nói sau.” Mạc Ly một bước cũng không nhường.
“Nàng là đích nữ của Vân vương phủ, đích nữ của Vân vương phủ tương lai là muốn…” Dạ Thiên Khuynh có chút tức giận. Hắn không phải con ruột của đương kim hoàng hậu, chuyện này vẫn là nỗi canh cánh trong lòng, cho nên Tứ hoàng tử cũng được giáo dưỡng trên danh nghĩa của hoàng hậu mới dám đối với hắn bất kính. Hôm nay bị Mạc Ly vạch ra, tất nhiên là trong lòng không thoải mái.
“Một ngày chưa được xác định, sự tình chưa có xảy ra. Kính xin thái tử điện hạ cẩn trọng lời nói.” Mạc Ly chặn đứng lời Dạ Thiên Khuynh muốn nói…, giọng nói mang theo cảnh cáo. Không chút nào xem hắn là thái tử điện hạ tôn quý .
“Ngươi… Thật to gan!” Dạ Thiên Khuynh giận tím mặt.
“Chức trách của ta là chăm sóc tiểu thư. Thái tử điện hạ thứ tội! Mặc dù hôm nay Hoàng Thượng ở đây, cũng nhất quyết không được đi vào khuê phòng tiểu thư một bước.” Mạc Ly lạnh lùng nói.
Dạ Thiên Khuynh sắc mặt âm trầm nhìn Mạc Ly, con ngươi của Mạc Ly lộ ở bên ngoài mang theo kiên định, một bước cũng không nhường. Hắn quay đầu nhìn về phía chính giữa chủ phòng đóng chặt màn che, bỗng nhiên hất lên tay áo, quay người đi ra ngoài, đi đến cửa sân liền cảnh cáo nói: “Ngươi tốt nhất đem nàng chăm sóc tốt, ta đã vào không được, thì người khác cũng không được đi vào một bước, nếu không bổn điện hạ biết rõ ngươi cho ai đi vào, cẩn thận đầu của ngươi!”
Mạc Ly ngậm miệng không nói, cũng không lên tiếng.
Trong nháy mắt Dạ Thiên Khuynh liền ra khỏi sân nhỏ, thân ảnh biến mất ở phía sau sân nhỏ.
Mạc Ly thu hồi ánh mắt, hướng màn che chủ phòng đóng chặt nhìn thoáng qua, thân hình ẩn lui xuống.
Thải Liên sùng bái mà nhìn xem Mạc Ly. Thở dài một hơi, nghĩ đến may mắn là có ẩn Vệ tiểu thư ở đây, nếu không nàng ngăn không được thái tử điện hạ , nhưng lại có chút kỳ quái, thời điểm Cảnh thế tử đến thì không thấy Mạc Ly đi ra. Bất quá nghĩ đến Cảnh thế tử cùng thái tử điện hạ tự nhiên khác biệt, nên cũng không để ý nữa, bước chân nhẹ nhàng đi tìm Thính Tuyết, Thính Vũ tiếp tục nói chuyện.
Trong phòng, Dung Cảnh nhắm mắt lại, ánh mặt trời xuyên qua màn che ở cửa sổ bắn vào, dưới ánh sáng ngọc lờ mờ dung nhan thanh đạm, nhìn không ra bất luận cái gì cảm xúc.
“Nước…” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên khó chịu mà kêu một tiếng, thanh âm rất nhỏ.
Dung Cảnh mở to mắt, đứng lên đi đến trước bàn rót nước cho nàng, vừa cầm lấy ấm nước ống tay áo quét đến bức hoạ cuộn tròn ở trên mặt bàn, hắn buông ấm nước, đem bức hoạ cuộn tròn mở ra, thân ảnh Dạ Khinh Nhiễm giẫm lá sen mà bắt cá chiếu vào trước mặt của hắn. Hắn khẽ giật mình, mâu quang ngưng lại.
Chỉ thấy người chấp bút, bút lực đều đều, dùng mực đậm nhạt thích hợp, núi xanh, đình nghỉ mát, thác nước, nước sông, phì ngư, đều trông rất sống động, dáng người Dạ Khinh Nhiễm đạp lá sen mà tiêu sái bay múa thì càng là sắc sảo. Một bức tranh cuốn, không phải là người trường kỳ ở trong văn chương hội họa rèn luyện thì khó có thể vẽ thành. Nhất là thủ pháp đặc biệt, tất nhiên là vung lên mà thành. Sợ là họa sĩ cấp bậc đỉnh cũng có chỗ không kịp. Được vinh dự xưng là thiên thánh đệ nhất tài nữ, Ngọc Ngưng tiểu thư của phủ thừa tướng cũng khó có thể vẽ được bức họa này .
Dung Cảnh con mắt có chút híp híp, quay đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
Cánh môi Vân Thiển Nguyệt có chút phát khô, tựa hồ đang chờ nước uống, không ngừng chậc lưỡi.
Dung Cảnh thu hồi ánh mắt, bàn tay như ngọc lại đẩy ra bức hoạ cuộn tròn bên trên, lại một bức hoạ cuộn tròn đập vào mắt, Dạ Khinh Nhiễm ngồi giết cá, bức họa này cũng đem phì ngư cùng sự vui vẻ trên mặt Dạ Khinh Nhiễm khắc họa sắc sảo. Bút pháp cũng giống trước, hiển nhiên là một người mà vẽ.
Mà ngoại trừ nàng cùng Dạ Khinh Nhiễm hôm qua đến hậu sơn nướng cá ra, thì không có người đi theo. Mặc dù là Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dục, cùng bọn người Ngọc Ngưng về sau có tìm đến, nhưng bọn hắn đã ăn xong cá nướng, tự nhiên là không thấy được một màn này. Ngay cả công lực hiện tại của Huyền ca đều sợ bị Dạ Khinh Nhiễm phát hiện, rồi tìm hắn gây phiền toái nên chưa từng dám tới gần phía sau núi, người khác tự nhiên càng không thể nào nhìn thấy hai màn này.
Như vậy người vẽ cái bức họa này là ai đã không cần suy đoán nữa.
Nhớ tới thời điểm trước kia nàng nói có vẽ hai bức họa quên cất đi …
Dung Cảnh môi mỏng khẽ mím, đầu ngón tay bạch ngọc nắm bức hoạ cuộn tròn không khỏi dùng sức, “Roẹt” một tiếng, một góc bức hoạ cuộn tròn bị hắn kéo rách. Hắn nhìn xem Dạ Khinh Nhiễm bên trên bức hoạ cuộn tròn thoải mái đắc ý vui vẻ, lần đầu tiên mâu quang ôn hòa hiện ra màu sắc hơi trầm xuống , như một vũng vòng xoáy, tựa hồ muốn đem cái người đắc ý thoải mái vui vẻ nuốt vào bụng.
“Nước…” Vân Thiển Nguyệt đợi cả buổi cũng không thấy có nước, không khỏi mày nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng thành một đoàn.
“Không có nước!” Dung Cảnh lườm nàng , giọng nói thanh đạm.
“Có… Nước…” Vân Thiển Nguyệt muốn mở mắt lại không mở ra được, nhớ tới lại toàn thân không có tí sức lực nào, thì chỉ cảm thấy rất khát.
Dung Cảnh làm như không nghe thấy, không để ý tới nàng nữa, thu hồi ánh mắt tiếp tục xem bức hoạ cuộn tròn.
Vân Thiển Nguyệt ở trên giường giãy dụa, chăn,mền đều lăn xuống dưới giường, trong miệng không ngừng thì thào lên tiếng.
Một hồi lâu, Dung Cảnh bỗng nhiên từ trong lòng lấy ra đá lửa, “Tạch~” một tiếng đá lửa phát ra tiếng nổ, hắn đem đá lửa nhắm ngay hai bức họa cuốn trên mặt bàn đang mở ra, bức hoạ cuộn tròn gặp được lửa lập tức bắt cháy.
Thải Liên tuy cùng Thính Tuyết, Thính Vũ nói chuyện, nhưng vẫn một mực chú ý động tĩnh trong phòng, lúc này nghe được tiếng nổ vang thì nhảy dựng, vội vàng chạy tới, ở ngoài cửa hỏi: “Cảnh thế tử? Có chuyện gì vậy?”
“Không có! Không cần tiến vào” giọng nói của Dung Cảnh nghe không chút khác thường, vẫn trước sau như một.
Thải Liên do dự một chút, nghĩ đến tiếng vang vừa rồi đoán chừng là ảo giác của nàng, thì quay người đi cách cửa phòng.
Dung Cảnh nhìn xem hai bức họa cuốn thiêu đốt kia, thẳng đến đem đình nghỉ mát, núi, phì ngư, cùng với Dạ Khinh Nhiễm một khuôn mặt tươi cười đắt ý đốt sạch, hai bức họa tốt trong nháy mắt hóa thành tro thì hắn mới thôi! Vòng xoáy trong mắt rút đi, liền trở về là thanh tuyền ôn nhuận nhạt nhẽo như cũ, phảng phất vòng xoáy đó cho tới bây giờ không có xuất hiện qua. Hắn nhìn thoáng qua tro tàn trên mặt bàn , cũng không để ý tới, đem đá lửa ném, quay người ngồi trở lại trên giường êm.
“Nước… Khục khục…” Vân Thiển Nguyệt vốn khát nước, lại bị mùi thiêu đốt hun sặc, càng thêm khó chịu.
Dung Cảnh nhắm mắt lại, không thèm quan tâm đến.
Qua một lúc lâu, Vân Thiển Nguyệt không chịu nổi khát tỉnh lại, nàng mở to mắt, dùng sức mà nháy hai cái, liếm liếm cánh môi khô khốc, thẳng tắp xuống giường, lảo đảo hướng trước bàn đi đến. Đi đến trước bàn nhấc lên ấm trà một mạch mãnh liệt rót. Thanh âm Ừng ực ừng ực vang rất rõ ở trong phòng.
Một ấm trà uống xong, Vân Thiển Nguyệt mới cảm thấy đã khát, nàng buông ấm trà, tay áo mang theo một tầng tro, nàng nhíu nhíu mày, tựa hồ không rõ cái bàn làm sao lại có tro. Nhức đầu quá, cũng mặc kệ , quay người lại đi trở về trên giường, mới vừa đi hai bước thì phát hiện trong phòng còn có một người, lập tức mở to hai mắt, kinh ngạc lên tiếng, “Dung Cảnh?”
Dung Cảnh mí mắt đều không nhướng, tựa hồ không nghe thấy.
“Này, ngươi đã trong phòng, sao không cho ta nước uống hả?” Vân Thiển Nguyệt đi vài bước đến trước mặt Dung Cảnh, cả giận nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận