Nam Lăng Duệ cười phất tay, “Công chúa và các vị tiểu thư đi đường cẩn thận, bổn điện hạ lần này đã hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ mĩ nhân. Giờ đi tìm Linh Ẩn đại sư quấy rầy kiếm rượu uống.”
“Đa tạ Duệ thái tử, ngày khác nhất định bái tạ!” Lấy Thanh Uyển công chúa dẫn đầu nói một câu, mấy người đồng thời hướng chỗ ở mà đi. Dung Linh Lan cùng Lãnh Sơ Li chạy quay đầu lại nhìn Nam Lăng Duệ một cái, hai cặp mắt khẽ hàm chứa tình ý.
Nam Lăng Duệ đợi bọn bốn người đi xa, bỗng nhiên ha ha cười một tiếng, đối với mấy tên thị vệ phía sau nói: “Các ngươi nói Thiên Thánh có phải rất có ý nghĩa hay không? Các tiểu thư ở Thiên Thánh cũng có ý tứ!”
Trong đó một gã nam tử hơn ba mươi tuổi cười nói: “Thuộc hạ chưa từng thấy các tiểu thư có ý tứ, mà là thấy thái tử điện hạ chọc ghẹo vào phong lưu rồi!”
“Ha ha…” Nam Lăng Duệ đong đưa cây quạt lại cười to hai tiếng, giây lát, chốc lát, hắn “Xoạch~” một tiếng đem cây quạt khép lại, phong lưu phóng khoáng mà nói: “Người không phong lưu uổng thiếu niên! Bổn điện hạ lần này dù thế nào cũng không thể tay không trở về, nhất định phải mang theo mỹ nữ mà về mới là vui sướng.”
Nam tử kia không nói nữa, ba người còn lại đều gục đầu xuống.
“Hôm nay không có gặp tiểu thư Đức phủ thân vương, các ngươi nói xem muội muội của Dạ Khinh Nhiễm có thể tốt hơn một chút hay không ?” Nam Lăng Duệ suy tư một lát, giọng căm hận nói với mấy người họ: “Dạ Khinh Nhiễm chiếm nữ tử bổn điện hạ ngưỡng mộ trong lòng , bổn điện hạ dù thế nào cũng phải tìm trở lại mặt mũi, không bằng dẫn theo muội muội hắn trở về, các ngươi nói xem?”
“Vậy cũng phải đợi điện hạ thấy quận chúa của Đức phủ thân vương nhìn xem nàng kia có đáng giá được điện hạ mang về Nam Lương hay không ? Theo thuộc hạ thấy Vân Thiển Nguyệt của Vân vương phủ ngược lại so với những cô gái này đều thú vị.” Nam tử hơn ba mươi tuổi kia lại nói.
“Ah? Vân Thiển Nguyệt?” Nam Lăng Duệ khiêu mi.
“Không sai! Cảnh thế tử của Thiên thánh như núi cao kính ngưỡng, thiên hạ ai cũng chỉ nhìn qua bóng lưng hắn. Hôm nay những cô gái này kể cả Thanh Uyển công chúa và thiên hạ đệ nhất mỹ nhân phủ Thừa Tướng cùng với đệ nhất tài nữ Tần Ngọc Ngưng cũng không thể khiến Cảnh thế tử liếc mắt nhìn, mà Cảnh thế tử lại chỉ cần một mình cùng Vân Thiển Nguyệt trên núi đánh cờ thưởng rượu, điều này không khỏi làm cho người suy nghĩ sâu xa!” Người nọ lại nói: “Chẳng lẽ thật là Cảnh thế tử theo như lời đồn không có xem nàng làm người sao?”
“Ha ha, Dung Cảnh tổn hại người không nhả chữ thô tục. Nếu hắn đem một kẻ không xem là người cho cách hắn khoảng cách một xích(0,33m), như vậy chúng ta ngay cả một xích(0,33m) khoảng cách đều không thể tiếp cận hắn thì nên gọi tên gì? Chẳng phải là càng không phải người sao?” Nam Lăng Duệ cười to. Không chút nào bởi vì tự hạ mình mà tức giận.
“Cho nên nói, trên người Vân Thiển Nguyệt nhất định có chỗ khác biệt.” Người nọ khẳng định mà nói.
“ừ, ngươi nói đúng!” Nam Lăng Duệ gật gật đầu, cây hoa đào bỗng nhiên phát quang, quạt xếp trên tay gõ hai cái, cười nói: “Nếu nàng thực khác biệt mà nói…, muốn dẫn những nữ nhân khác trở lại Nam Lương có lẽ dễ dàng, nếu là mang nàng trở về sợ là khó như lên trời ah! Đừng nói Hoàng đế lão nhân của Thiên Thánh là một cửa ải gây khó dễ, cho dù không có trở ngại sợ là cửa ải của Vân vương phủ cũng gây khó dễ , mặc dù không có cửa ải trở ngại của Vân vương phủ thì đóng đoán chừng cửa ải của Dung Cảnh cũng chẳng dễ qua.”
“Điện hạ không thử thì làm sao biết?” Nam tử hơn ba mươi tuổi kia đến gần Nam Lăng Duệ, gần sát hắn bên tai thấp giọng nói: “Nghe nói Nhiễm Tiểu vương gia đối với Vân Thiển Nguyệt cũng không tầm thường đâu, ngày đó ở hoàng cung vì cứu nàng từ trong tay Dạ Thiên Khuynh mà suýt nữa cùng Dạ Thiên Khuynh máu nhuộm Quan Cảnh viên , hơn nữa hôm qua nghe nói tại Bắc Sơn nướng cá suýt nữa đem Hương Tuyền sơn đốt đi, ngoài Vân Thiển Nguyệt ra, còn có Nhiễm Tiểu vương gia.”
“Ah? Nói như vậy Dạ Khinh Nhiễm cũngđể ý nàng đúng không?” Nam Lăng Duệ cau mày.
“Xem ra là như vậy!” Nam tử hơn ba mươi tuổi kia nói.
“Ha ha…” Nam Lăng Duệ bỗng nhiên nở nụ cười, quạt xếp lúc mở lúc đóng, có chút thú vị mà nói: “Cái này đã có thú vị rồi, Vân Thiển Nguyệt có tài đức gì lại để cho Dung Cảnh và Dạ Khinh Nhiễm dùng ánh mắt khác để đối đãi thế? Chẳng lẽ nàng thật sự là không giống bình thường? Những đồn đãi bất quá bề ngoài? Chỉ là đáng tiếc, hôm nay nàng say, nếu không bổn điện hạ có thể biết một phen nữ tử quần là áo lượt đệ nhất trong truyền thuyết , nhìn xem nàng ngang ngược càn rỡ cỡ nào, những tiếng xấu đồn đại trước đây có phải là thật không?”
“Dù sao điện hạ cũng không phải một ngày hai ngày mà rời đi Thiên Thánh, có thể chậm rãi quan sát Vân Thiển Nguyệt .” Nam tử kia nói.
“Ừ, ngươi nói không sai!” Nam Lăng Duệ gật đầu, thò tay vỗ vỗ bả vai nam tử hơn ba mươi tuổi kia, ca ngợi nói: “Trương khải ah, bổn điện hạ may mắn đem ngươi làm mưu sĩ . Nếu không nhất định hôm nay hoa mắt mê loạn, không biết thực ngọc ở nơi nào ah!”
“Thái tử điện hạ kỳ thật cơ trí anh minh, bất quá nhất thời thú vị mà thôi, thuộc hạ cũng chỉ đề nghị một chút, không có tác dụng quá lớn, có thể giúp đỡ đến điện hạ là tốt rồi.” Nam tử gọi là Trương Khải lập tức cung kính mà cúi đầu. Không kém không thấp, không chút nào kể công, cũng không bởi vì Nam Lăng Duệ thân cận mà tự kiêu tự ngạo.
“Lúc này nếu có thể có thu hoạch trở về, bản thái tử chắc chắn hảo hảo thưởng cho ngươi!” Nam Lăng Duệ buông tay ra, bước đi thẳng về phía trước, “Đi , đi trước Đạt Ma đường lấy một chén rượu của Linh Ẩn đại sư uống, nhìn xem Dung Cảnh cùng Linh Ẩn đại sư ủ rượu đến cùng có phải thật ngon không? Làm sao lại để cho tiểu nha đầu kia uống một ly đã say!”
“Vâng!” Trương Khải cùng ba gã nam tử khác lập tức đuổi theo kịp.
Một đoàn người hướng Đạt Ma đường mà đi.
Mấy người sau khi rời đi, Dung Cảnh theo chỗ tối hiện ra thân ảnh, nhìn về phía Nam Lăng Duệ rời đi cười nhạt một tiếng.
“Thế tử, Duệ thái tử chú ý tới Thiển Nguyệt tiểu thư, chỉ sợ không ổn!” Huyền ca tàng hình so Dung Cảnh xa hơn một ít, hắn tuy công lực cao thâm, nhưng không kịp Dung Cảnh dùng đạt đến đại thành, không dám tiếp cận quá gần, Nam Lăng Duệ cùng bốn vị bên cạnh hắn hiển nhiên đều là cao thủ. Lúc này thấy mấy người đi xa, hắn đến gần sau lưng Dung Cảnh, lo lắng mà nói.
“Không ngại!” Dung Cảnh lơ đễnh mà lắc đầu, đối với Huyền ca phân phó nói: “Ngươi đi nói cho Linh Ẩn đại sư, Duệ thái tử muốn uống rượu, cứ để cho hắn uống đủ. Đem đàn rượu hoa lan ta vừa mới đưa đều thịnh tình khoản đãi Duệ thái tử a! Sau này ta sẽ cho Linh Ẩn đại sư một vò linh chi túy.”
“Vâng!” Huyền ca khóe miệng co giật, nghĩ đến một vò rượu hoa lan đều khoản đãi Duệ thái tử, như vậy Duệ thái tử chẳng phải là sẽ say trên mấy ngày sao? Hắn lập tức lên tiếng, thi triển khinh công hướng chỗ ở Linh Ẩn đại sư mà đi.
Dung Cảnh không dừng lại, nhẹ phẩy ống tay áo một cái bên trên một mảnh lá cây rơi xuống, rồi hướng về sân nhỏ sau núi đi đến.
Phía sau núi trong sân, Vân Thiển Nguyệt đã sớm bị Vân Mộ Hàn ném vào trên giường nằm ngáy o..o…. Bởi vì trên người nàng toàn mùi rượu, khiến cả gian phòng đều bay mùi rượu, đem Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ ba nha đầu không uống rượu cũng hun đến say khướt.
“Đi làm cho một chén súp tỉnh rượu ra, đem cái này bỏ vào.” Vân Mộ Hàn cũng không có lập tức đi, mà ngồi vào trên mặt ghế ở trước bàn, từ trong lòng móc ra một cái bình ngọc, đổ ra một viên dược hoàn màu đỏ đưa cho Thải Liên, phân phó nói.
“Vâng!” Thải Liên lập tức cầm dược hoàn đi xuống.
Thính Vũ, Thính Tuyết thấy Vân Mộ Hàn không có đi, bị mùi rượu hun đến mơ hồ mà đứng ở trong phòng.
“Các ngươi đi xuống đi! Ta ở chỗ này coi chừng nàng.” Vân Mộ Hàn đối với hai người phất tay.
“Vâng, thế tử!” Hai người lên tiếng, thật sự không chịu nổi mùi rượu tiêm nhiễm mà lui xuống.
Vân Mộ Hàn nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, nàng bảo trì tư thế lúc bị hắn buông nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng như khói, hô hấp nhẹ , lại để cho hắn nhớ tới Hải Đường sau cơn mưa, trong sự kiều diễm còn tràn ra hương thơm tươi mát. Môi mỏng không khỏi mím lại, dời ánh mắt, vì chính mình châm một ly trà.
Không bao lâu Thải Liên bưng súp tỉnh rượu trở về, đứng tại trước giường nhìn xem Vân Thiển Nguyệt bất tỉnh nhân sự không có đường nào, quay đầu xem Vân Mộ Hàn, “Thế tử, tiểu thư hôm nay say lắm, chỉ sợ là uống không được!”
“Rót hết!” Vân Mộ Hàn nói.
Thải Liên gật gật đầu, cầm khăn kê lót tại chỗ hàm Vân Thiển Nguyệt, bưng súp tỉnh rượu kề vào cánh môi dùng sức, thế nhưng miệng Vân Thiển Nguyệt đóng lại cực nhanh, nàng thử mấy lần đều không thành công, lần nữa nhìn về phía Vân Mộ Hàn.
Vân Mộ Hàn đứng dậy đi tới, thò tay nắm cằm Vân Thiển Nguyệt, có chút dùng sức, miệng nàng mở ra, Thải Liên lập tức đem súp tỉnh rượu đi đến bên trong rót. Vân Thiển Nguyệt bị ép vô ý thức mà nuốt. Một chén súp tỉnh rượu rốt cục cho Vân Thiển Nguyệt uống xong, Thải Liên thở dài một hơi, lau cái trán đổ mồ hôi nói: ” Là thế tử có biện pháp!”
Vân Mộ Hàn không nói, buông tay ra, bước đi ra ngoài.
Thải Liên sững sờ, “Thế tử không ngồi một lát sao?”
Vân Mộ Hàn phảng phất giống như không nghe thấy, đi ra cửa, lúc Thải Liên cho rằng hắn không có trả lời thì từ bên ngoài truyền đến tiếng nói, nhạt mà lạnh, “Sau khi nàng tỉnh lại nói cho nàng biết, về sau không cho uống rượu !”
“Vâng!” Thải Liên lên tiếng, lại nhìn thân ảnh Vân Mộ Hàn đã đi ra sân nhỏ.
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên xoay người, nói thầm một câu gì, Thải Liên quay đầu lại cẩn thận đi nghe, thấy nàng không nói nữa. Thở dài, trước kia tiểu thư đối với người khác không thân cận, lại luôn gặp rắc rối, nàng cảm thấy tiểu thư không dễ hầu hạ, hôm nay tiểu thư đối đãi người thân gần, nhưng gây họa càng nhiều, sao nàng lại có cảm giác càng hầu hạ không dễ.
Thải Liên buông chén, đi tới dịch góc chăn cho Vân Thiển Nguyệt, thật sự cũng không chịu nổi mùi rượu trong phòng hun đến đau đầu, liền đóng cửa lại thối lui ra khỏi gian phòng.
Lúc này trong nội viện truyền đến thanh âm của Thính Tuyết, Thính Vũ , “Nô tỳ thỉnh an Cảnh thế tử!”
Thải Liên hướng cửa sân nhìn lại, chỉ thấy Dung Cảnh chậm rãi tiến vào sân nhỏ. Nàng cũng liền nghênh đón, khom người thi lễ, “Nô tỳ thỉnh an Cảnh thế tử!”
“Ừ!” Dung Cảnh gật gật đầu, bước chân không ngừng, hướng chủ phòng đi tới.
“Cảnh thế tử, tiểu thư vừa mới uống súp giải rượu thế tử nhà của ta cho , hiện tại vẫn còn say ngủ.” Thải Liên nghĩ đến Vân thế tử dù sao cũng là thế tử nhà mình, lại là huynh trưởng tiểu thư, tiến vào khuê phòng tiểu thư không có gì đáng ngại, nhưng Cảnh thế tử dù sao cũng là người ngoài . Tiến vào phòng tiểu thư khuê không hợp cấp bậc lễ nghĩa.
“Nàng uống là rượu hoa lan đặc chế, thuốc tỉnh rượu cùng súp tỉnh rượu bình thường không dùng được. Ta đi xem nàng!” Dung Cảnh không quay đầu lại, đối với Thải Liên giải thích, “Nếu không sợ là nàng say trên ba ngày.”
“Hả? Cảnh thế tử mau đi xem tiểu thư một chút a!” Thải Liên cả kinh, vội vàng đi qua mở cửa.
Cửa vừa mở ra, lại truyền đến một trận mùi rượu , có thể tưởng tượng rượu này tinh khiết cỡ nào.
Dung Cảnh thấy Thải Liên mở màn che ra đi vào, không có chút nào là khuê phòng của nữ tử.
Chỉ thấy Vân Thiển Nguyệt y nguyên như cũ say thành bùn nhão nằm ở trên giường, Thải Liên vừa mới đắp cho nàng cái chăn đã bị giật ra rồi, nàng vừa thấy lập tức lại đi qua đem chăn đắp lên cho nàng, bụm lấy cái mũi nhìn xem Dung Cảnh, nhịn không được phàn nàn, “Cảnh thế tử, rượu cũng quá mạnh rồi. Ngài như thế nào lại để cho tiểu thư uống cái rượu này !”
Nàng cùng Thính Vũ, Thính Tuyết ba người vốn đi theo đằng sau Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Cảnh , nhưng đi đến chỗ giữa sườn núi thì thật sự đi không được rồi, lại nghĩ có Cảnh thế tử ở đó tiểu thư tất nhiên vô sự, cho nên mới nửa đường trở về, nhưng cỡ nào cũng không nghĩ ra tiểu thư lại uống say như chết trở về. So với hôm qua cùng Nhiễm Tiểu vương gia đến hậu sơn nướng cá suýt nữa đốt đi núi cũng không kém bao nhiêu.
“Là chính nàng muốn uống!” Dung Cảnh nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, từ trong lòng lấy ra một viên dược không qua tay Thải Liên trực tiếp hướng bên miệng Vân Thiển Nguyệt .
Thải Liên lập tức nói: “Cảnh thế tử, tiểu thư say đến bất tỉnh nhân sự, không cho nàng đồ ăn được. Vừa mới rồi thế tử nhà của ta là véo lấy cái cằm tiểu thư mới đưa súp tỉnh rượu uống hết.”
“Không cần phiền toái như vậy!” Dung Cảnh lắc đầu, đối với Vân Thiển Nguyệt say ngủ bất tỉnh nói: “Cho ngươi thêm một viên Thiên Sơn tuyết liên ăn, muốn hay không?”
Lời còn chưa dứt, Vân Thiển Nguyệt đã hé miệng, đem ngón tay Dung Cảnh đang kẹp lấy viên thuốc nuốt vào.
Thải Liên cả kinh mở to hai mắt, há to mồm, vẻ mặt sùng bái mà nhìn xem Dung Cảnh, “Cảnh thế tử, ngài quả là thần tiên rồi!”
“Nàng là một con trùng tham ăn, có ăn ngon tự nhiên sẽ không bỏ qua.” Dung Cảnh cười nhạt một tiếng, dứt lời, quay người đi ra ngoài, phân phó nói: “Nàng ước chừng ngày mai sẽ tỉnh lại, ngươi ở tại chỗ này chiếu cố nàng a! Nhớ phải kéo chăn,mền vạn nhất bị trúng lạnh nhiễm phong hàn sẽ không tốt.”
“Vâng!” Thải Liên bụm lấy cái mũi, đầu cháng váng mà nghĩ đến sợ là kiên trì không đến ngày mai nàng cũng sẽ bị tiểu thư hun say.
Dung Cảnh đi tới cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy bộ dáng Thải Liên bụm lấy cái mũi khó chịu, hắn bỗng nhiên thở dài, lại trở về, “Được rồi, các ngươi chịu không được rượu, mà rượu này lại quá mạnh , các ngươi ở trong phòng sợ là hít mùi rượu cũng sẽ say trên nửa ngày, ngươi đi xuống đi! Ta cũng không có việc, ở chỗ này xem nàng .”
“Như vậy sao được? Làm sao có thể để cho Cảnh thế tử chiếu cố tiểu thư ? nô tỳ phải ởđây ! Nô tỳ ở được!” Thải Liên lập tức lắc đầu.
“Đi xuống đi! Làm không được cũng không cần thể hiện. Nàng sẽ không sao.” Dung Cảnh khoát khoát tay.
Thải Liên nghĩ cũng đúng, dù sao Cảnh thế tử là quân tử, quả quyết sẽ không đối với tiểu thư làm cái gì. Nàng cũng thật sự chịu không nổi mùi rượu này , hiện tại mơ mơ màng màng muốn ngủ, làm gì còn chiếu cố được ai chứ? Khom người đối với Dung Cảnh thi lễ, “Vậy thì phiền toái thế tử rồi, chúng nô tỳ ở bên ngoài trông coi, nếu có cái gì phân phó thế tử gọi nô tỳ một tiếng là được.”
“Tốt!” Dung Cảnh gật đầu.
Thải Liên bụm lấy cái mũi lui ra ngoài. Đi tới cửa vốn không muốn đóng cửa, lại nghĩ vạn nhất mở cửa có người đến chứng kiến Cảnh thế tử ở tại trong phòng tiểu thư sẽ không tốt. Nàng liền đóng cửa lại. Đối với Thính Tuyết, Thính Vũ khoát khoát tay, ba người vừa nói chuyện vừa đi.
Dung Cảnh hướng giường êm đi đến, mới vừa đi hai bước, thì Vân Thiển Nguyệt lại đem chăn giật ra rồi, hắn dừng bước trở lại nhìn xem nàng, thấy nàng không hề động nữa, lại trở về đắp lên cho nàng, tiếp tục quay người đi đến. Chỉ mới một bước, Vân Thiển Nguyệt lại đem chăn giật ra, hắn lần nữa dừng bước, trở lại nhìn xem nàng. Thấy nàng lúc này không chỉ đem chăn giật ra, cũng đem hai cái dây đeo cổ áo giật ra, lộ ra cái cổ mảnh khảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng cái cổ đều ửng đỏ. Hắn có chút nhíu mày.
Vân Thiển Nguyệt ngủ say sưa, không có chút cảm giác nào xuân quang tiết ra ngoài.
Dung Cảnh lại đi trở về trước giường, nhìn xem nàng, thò tay đem nàng cúc áo trên cổ cài vào, đem chăn kéo lên, không chút nào để ý ngón tay như ngọc đụng phải cái cổ da thịt trơn trượt nõn nà của nàng, cảnh cáo nói: “Ngươi còn đạp chăn cái nữa, từ nay về sau cũng đừng nghĩ mong ăn cá nướng phù dung nữa.”
Dứt lời, hắn quay người tiếp tục đi khỏi giường, lúc nàyđã thành công mà đi tới bên giường êm ngồi xuống. Vân Thiển Nguyệt quả nhiên không đạp loạn nữa. Hắn nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, trên vẻ mặt ngủ say tựa hồ lộ ra chút ít ủy khuất và mếu máo, rất nghe lời , khóe miệng của hắn hơi câu, nở nụ cười thoáng qua, rồi đem thân thể tựa ở giường êm, nhắm mắt lại.
Trong phòng vắng lặng, mùi rượu vờn quanh.
Không biết qua bao lâu thời gian, thì bên ngoài truyền đến thanh âm Huyền ca nhìn có chút hả hê “Thế tử, Linh Ẩn đại sư nghe xong ngài nói đã đem một vò rượu hoa lan đều cho Duệ thái tử uống rồi, Duệ thái tử đã say mèm, được mấy người tùy tùng hắn mang xuống , đoán chừng không đến mười ngày nửa tháng thì không tỉnh nổi đâu.”
“Ừ!” Dung Cảnh lên tiếng.
“Mặt khác Tứ hoàng tử đang đi về hướng này, tựa hồ là đến tìm Thiển Nguyệt tiểu thư.” Huyền ca lại nói.
“Không cần để ý tới!” Dung Cảnh phân phó.
“Vâng!” Huyền ca không nói thêm lời nào, lui xuống.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận