Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)
  4. Chương 61: 61

Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)

  • 390 lượt xem
  • 3062 chữ
  • 2020-10-13 19:11:13

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Vân Thiển Nguyệt nhìn xem Dung Cảnh, một cái bóng lưng giống như vẽ, lại nhìn xem Ngọc Ngưng, bộ dạng tiểu thư khuê các xuân tâm nảy mầm cũng thật sự đẹp vô cùng, nàng cảm thấy hai người này thật thú vị, vừa đi một bên vừa dùng chân đá cục đá chơi. Cục đá quay tròn trên mặt đất , nàng đến quên hết mọi thứ.

“Cẩn thận đem làm gãy, tương lai ngươi phải nằm ở trên giường a!” Dung Cảnh bỗng nhiên nói.

“Ngươi rủa ta!” Vân Thiển Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái. Người này cho tới bây giờ trong miệng cũng nhả không ra lời hữu ích.

“Nguyệt tỷ tỷ, ngươi thật sự là trong chốc lát cũng không chịu ngồi yên, cho ngươi đi theo Cảnh thế tử thật sự là làm khó ngươi rồi, nếu là Tiểu vương gia ở đây mà nói tất nhiên mang theo ngươi thi triển khinh công.” Ngọc Ngưng thu hồi ánh mắt trên lưng Dung Cảnh lại, đối với Vân Thiển Nguyệt che miệng lại cười.

“Đúng vậy! Nếu là Dạ Khinh Nhiễm ở đây thì tốt rồi. Ở cùng tên cổ hũ này làm người ta buồn bực ah!” Vân Thiển Nguyệt chấp nhận.

“Ngươi đừng mơ, hôm nay Dạ Khinh Nhiễm ở Quân kỵ doanh bận rộn sợ là liền cả nước miếng đều uống không được.” Dung Cảnh quay đầu lại lườm Vân Thiển Nguyệt nói: “Nếu như ngươi cảm thấy buồn bực …, chúng ta có thể đi Đạt Ma đường, người nơi đó nhiều, ngươi tuyệt đối sẽ không buồn bực đâu. Như thế nào?”

“Mới không cần.” Vân Thiển Nguyệt lập tức phản đối.

“Ngươi không phải cảm thấy buồn bực sao?” Dung Cảnh hỏi.

“Ta vừa mới cảm thấy buồn bực, hiện tại lại không có buồn bực nữa rồi.” Vân Thiển Nguyệt một chút cũng không vì lời nói trước sau mâu thuẫn của mình mà xấu hổ, rất thức thời nói.

“Ừ! Ngươi không buồn bực là tốt rồi.” Dung Cảnh lên tiếng, lại không nói nữa.

Vân Thiển Nguyệt đối với phía sau lưng hắn hung hăng trừng mắt , tiếp tục đá cục đá, đem cục đá bị đá phát ra tiếng lịch kịch.

Ngọc Ngưng nhìn xem Vân Thiển Nguyệt buồn cười, ôn nhu nói: “Nguyên lai Nguyệt tỷ tỷ sợ nghe Phật âm ah! Trách không được ngay cả Đạt Ma đường ngươi đều không đi, lộ một mặt cũng không. Cũng khó trách, Nguyệt tỷ tỷ cho tới bây giờ đều không thích học chữ cầm kỳ thư họa thêu thùa may vá những vật này, chỉ ưa thích võ công đao kiếm. Hôm nay tới Hương Tuyền Sơn này đã làm khó ngươi rồi.”

“Đúng vậy a! Ta không muốn, lão đầu trong nhà không nên ép ta đến đây.” Vân Thiển Nguyệt làm gương mặt khổ.

“Vân gia gia là đối với ngươi tốt, đây là việc trọng đại ngàn năm, tắm rửa Phật Quang có thể khẩn cầu Phật tổ phù hộ, cả đời an bình đấy. Nguyệt tỷ tỷ, ngươi nên hiểu nổi khổ tâm của lão Vương gia.” Ngọc Ngưng một bộ dạng có tri thức hiểu lễ nghĩa mà diễn xuất.

“Không có Phật tổ phù hộ ta cũng đã lớn như vậy rồi.” Vân Thiển Nguyệt không cho là đúng. Nàng sợ tắm rửa Phật âm về sau Phật tổ đem nàng trở thành yêu nghiệt. Khoát khoát tay, “Ta không tin cái này!”

Ngọc Ngưng vốn còn muốn khuyên nữa, nghe vậy chỉ cười nói: “Nguyệt tỷ tỷ không có phật tính, đây là trời sinh đã vậy, cũng không có biện pháp.” Dứt lời, nhìn Dung Cảnh , hỏi: “Cảnh thế tử, thấy có đúng không?”

“Ừ!” Dung Cảnh như có như không lên tiếng, nghe không ra cảm xúc.

Ngọc Ngưng thấy Dung Cảnh đồng ý lời nói của nàng , lập tức cao hứng trở lại.

Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, nàng không có phật tính, thì có làm sao? Nàng từ nhỏ đến lớn bị bệnh có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ai nói không có phật tính không thể cả đời An Bình rồi hả? Bất quá, duy nhất một lần đại nạn là nàng bị cái khỏa bom hẹn giờ nổ đến đây thôi, chẳng lẽ có liên quan đến việc nàng không tin Phật tổ sao? Phật tổ cố ý lại để cho nàng tới nơi này chịu tội à? Không thể nào!

“Chỉ sợ ngươi hôm nay muốn buồn bực thì cũng sẽ không buồn bực được. Nam Sơn hôm nay xem ra rất náo nhiệt.” Dung Cảnh lại nói.

“Hử?” Vân Thiển Nguyệt vốn cúi đầu suy nghĩ sâu xa, nàng tới nơi này có phải là có liên quan tới Phật tổ hay không? Vừa nghe vậy lập tức đánh gãy mạch suy nghĩ ngẩng đầu, chỉ thấy tại phía trước ngã tư đường đi tới mấy người. Đúng là Dạ Thiên Khuynh cùng Dạ Thiên Dục, lần này ngược lại là không có thấy Dung Linh Lan cùng Lãnh Sơ Li. Nàng nhìn thấy Dạ Thiên Khuynh không khỏi ghét mà nhíu mày, như thế nào ở đâu đều có thể trông thấy hắn? Mặt lập tức chìm xuống ra, quay người đi trở về.

“Nguyệt tỷ tỷ? Sao ngươi đi trở về?” Ngọc Ngưng tự nhiên cũng là thấy Dạ Thiên Khuynh cùng Dạ Thiên Dục rồi, gặp Vân Thiển Nguyệt đi về, lập tức ra tay kéo nàng ở lại.

“Ta đã quên mang theo một món đồ vật. Trở về lấy, các ngươi đi trước.” Vân Thiển Nguyệt phất phất tay.

” Đằng sau chúng ta đi theo ba người kia không là tỳ nữ của ngươi sao? Ngươi đã quên cái gì bảo các nàng đi lấy thì tốt rồi, đều đi xa như vậy rồi, làm gì tự mình trở về một chuyến chứ?” Ngọc Ngưng nhìn phía sau ba người đang kéo ra khoảng cách mà đi theo là Thải Liên, Thính Vũ, Thính Tuyết nói.

“Các nàng tìm không thấy!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

” Thiếp thân tỳ nữ của ngươi đâu? Cũng tìm không thấy sao?” Ngọc Ngưng lôi kéo Vân Thiển Nguyệt không buông tay.

“Tìm không thấy.” Vân Thiển Nguyệt bỏ qua nàng.

“Tiểu thư, ngài đã quên cái gì? Nô tỳ đi lấy cho tiểu thư .” Thải Liên cùng Thính Vũ, Thính Tuyết ba người một mực chú ý động tĩnh phía trước , ngầm trộm nghe thấy Vân Thiển Nguyệt đã quên cái gì đó, vội vàng chạy tiến lên .

“Đã quên… Ai nha, dù sao ngươi tìm không thấy, vẫn là ta tự chính mình đi trở về.” Vân Thiển Nguyệt vốn chính là lấy cớ bịa chuyện, nhất thời cũng nhớ không nổi chính mình đã quên cái gì, phiền muộn mà khoát khoát tay nói với Thải Liên , sải bước đi trở về. Nghĩ đến cái tiểu nha đầu này lỗ tai thính như vậy làm cái gì.

“Đã như vậy, ta sẽ theo ngươi trở về lấy!” Dung Cảnh cũng quay người lại.”Ta cũng cùng tỷ tỷ trở về tìm!” Ngọc Ngưng lập tức nói.

Vân Thiển Nguyệt cũng lười nói thêm nữa, thích thì cứ theo nàng trở về. Dù sao chỉ cần không thấy Dạ Thiên Khuynh là được.

“Cảnh thế tử, Nguyệt muội muội, Tần tiểu thư, vì sao thấy ta cùng thái tử hoàng huynh là muốn quay đầu rời đi?” tiếng nói của Tứ hoàng tử từ sau lưng ba người truyền đến, hơn nữa nhanh chóng đi vài bước đuổi theo ba người.

Dung Cảnh dừng bước, cười nhạt một tiếng, “Là Thiển Nguyệt đã quên đồ đạc, phải đi về lấy một chuyến, ta đượcVân gia gia nhờ vả sợ nàng lại càn quấy, trái phải đều trông nom nàng một tấc cũng không rời, tự nhiên phải đi cùng nàng trở về lấy.”

“Ngọc Ngưng thỉnh an thái tử điện hạ, thỉnh an Tứ hoàng tử!” Ngọc Ngưng trở lại đối với hai người hành lễ tiêu chuẩn của tiểu thư khuê các, đối với Tứ hoàng tử cười nói: “Đúng như thế. Xem bộ dạng Nguyệt tỷ tỷ rất gấp, chắc hẳn đã quên đồ vật rất quan trọng. Cho nên Cảnh thế tử và ta đi cùng nàng quay về lấy.”

“Ah? Nguyệt muội muội đồ vật gì mà quan trọng thế? Nói ra ta nghe một chút.” Tứ hoàng tử thò tay ngăn lại cũng không nói lời nào trước sự cấp thiết muốn đi của Vân Thiển Nguyệt, cười nhìn xem nàng nói.

“Vật riêng của nữ hài tử, chẳng lẽ ngươi cũng muốn biết?” Vân Thiển Nguyệt khiêu mi.

Tứ hoàng tử bỗng nhiên cười cười, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chậc chậc nói: “Không nghĩ tới Nguyệt muội muội cũng là nữ nhân đây này! Ta thật đúng là không có phát hiện. Được rồi, nếu là vật riêng của ngươi ta không hỏi nữa, vậy ta cũng cùng ngươi đi về lấy.”

“Không cần! Ta tự mình đi lấy là được, các ngươi đều không cần đi cùng ta.” Vân Thiển Nguyệt thò tay gạt tay Tứ hoàng tử.

“Xem Nguyệt muội muội quả nhiên rất gấp, chắc hẳn đồ vật để quên thật sự rất trọng yếu rồi. Đã như vậy chúng ta đều cùng đi chứ! Dù sao hôm nay ta cùng Tứ đệ cũng không có việc làm, vốn cũng muốn đi hậu viện Bắc Sơn tìm Cảnh thế tử cùng ngươi đấy, hôm nay đúng lúc gặp gỡ, vậy thì đúng rồi.” Dạ Thiên Khuynh chậm rãi mở miệng. Vừa mới nghe có người báo nói Dung Cảnh, Vân Thiển Nguyệt, Ngọc Ngưng ba người muốn đi Nam Sơn, hắn vốn muốn đi Đạt Ma đường nhưng tạm thời sửa lại chủ ý, không ngờ vừa ra sân nhỏ liền gặp Dạ Thiên Dục, hai người ngầm hiểu lẫn nhau đều tới đây chặn đường , Vân Thiển Nguyệt rõ ràng vừa nhìn thấy hắn là muốn quay đầu, cái này chẳng phải rõ ràng không muốn thấy hắn sao? Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, sắc mặt lại không biểu hiện mảy may.

“Đã như vậy, thái tử điện hạ thỉnh!” Dung Cảnh có chút phẩy tay áo một cái.

Dạ Thiên Khuynh gật đầu, cũng không khiêm nhượng, đi đầu đi ở phía trước.

“Được rồi bỏ đi, bất quá là buổi tối hôm qua ta nhất thời cao hứng vẽ được hai bức họa quên cất giữ, cũng không có gì lớn đấy. Không cần đi trở về.” Vân Thiển Nguyệt thấy hắn như thuốc cao da chó căn bản vứt không được, nên cũng lười trở lại , không sao cả mà nói.

“Hử? Nguyệt muội muội vẽ ?” Dạ Thiên Dục lập tức hào hứng.

“Nếu là Nguyệt muội muội vẽ, chúng ta càng nên đi cùng nhau xem một chút.” Dạ Thiên Khuynh cũng nói.

“Ngọc Ngưng còn không biết Nguyệt tỷ tỷ cũng biết vẽ tranh ! Vừa vặn cũng muốn nhìn một chút, dù sao sắc trời còn sớm, đúng lúc Nguyệt tỷ tỷ cũng muốn đem bức họa cất đi, không bằng cùng ngươi trở về đi!” Ngọc Ngưng sững sờ, cũng cười nói.

Vân Thiển Nguyệt lúc này mới nhớ tới chủ nhân thân thể này dường như không biết vẽ tranh , lập tức cảm giác trên đầu một mảnh mây đen thổi qua, nàng nhìn Dung Cảnh, thấy người này vẻ mặt nhàn nhạt, không có tỏ thái độ, dời ánh mắt nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dục cùng Ngọc Ngưng nói: “Ta làm cái gì mà biết vẽ? Bất quá là vẽ xấu lung tung mà thôi! Không làm bẩn mắt của các ngươi.” Dứt lời, nàng đối với Dung Cảnh thúc giục, “Đi thôi, đi thôi, ta muốn uống rượu hoa lan ủ mười năm trước.”

“Cũng tốt, dù sao ngươi cũng vẽ không ra vật gì tốt đâu. Không nhìn cũng thế!” Dung Cảnh gật đầu, quả nhiên quay người.

Vân Thiển Nguyệt cảm thấy những lời này còn xuôi tai.

Dạ Thiên Khuynh bước chân dừng lại, tay thoáng nắm một chốc trong tay áo, cười nói: “Xem ra phụ hoàng hạ chỉ lại cho Mộ Hàn dạy Nguyệt muội muội biết chữ là đúng rồi, trước kia Nguyệt muội muội chưa bao giờ nhìn những thứ đó, hôm nay ngược lại là tự mình học biết được. Mộ Hàn văn võ song toàn, tất nhiên dạy được không tệ. Nguyệt muội muội biết vẽ tranh cũng không kỳ quái. Nếu hôm nay mới học được, vậy thì chờ ngươi học thành về sau lại để cho chúng ta ngắm nhìn là tốt rồi.”

Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy. Nàng đối với người này không cảm thấy gì rồi. Không biết chủ nhân thân thể này trước kia như thế nào lại thích người như vậy. Chẳng lẽ bởi vì thân phận của hắn? Bởi vì nàng nhất định gả cho hắn? Thật là rắm chó không kêu!

“Ha ha, tốt, không nhìn , không nhìn. Cảnh thế tử nói đúng, miễn cho ngươi vẽ đồ vật thực khó coi.” ánh mắt Dạ Thiên Dục liếc xéo qua vẻ mặt hơi trầm xuống của Dạ Thiên Khuynh lấy làm vui vẻ cười to một tiếng, xem ra cái tiểu nha đầu này là quyết định cùng Dạ Thiên Khuynh đoạn tình rồi.Lúc đầu hắn cho nàng lấy lui làm tiến, lạt mềm buộc chặt, hôm nay xem ra thực không phải. Bất quá thái tử hoàng huynh tựa hồ đối với tiểu nha đầu này đã có ý rồi, ha ha, càng lúc càng thú vị thật!

“Nguyệt tỷ tỷ thông minh vô cùng, đợi một thời gian nhất định có thể đại thành.” Ngọc Ngưng nở nụ cười , thấy Dung Cảnh đối với Vân Thiển Nguyệt nói gì nghe nấy trong nội tâm rất không là thoải mái. Chẳng lẽ thật sự bởi vì Vân lão Vương gia phó thác hắn chiếu cố Vân Thiển Nguyệt, hắn cũng không cần phải làm đến như thế? Ngay cả việc Vân Thiển Nguyệt đối với hắn vô lễ hắn cũng làm như hồ đồ không để ý sao?

“Đó là tất nhiên, ta là ai ah! Ta chỉ là không học mà thôi, các ngươi chờ đó, đợi một thời gian nữa nhất định sẽ khiến các ngươi mở rộng tầm mắt, hối hận vì đã xem thường ta. Hừ!” Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại lườm ba người , dùng cái mũi lỗ hừ thoáng một phát.

“Ha ha, Nguyệt muội muội có chí khí, tốt, chúng ta chờ” Dạ Thiên Khuynh cười ha hả.

Dạ Thiên Khuynh nhìn xem bộ dạng hất mũi lên trời của Vân Thiển Nguyệt mà bấc giác mỉm cười, nhìn xem nàng một bên đá lấy cục đá một bên quẹo trái quẹo phải đi đường, trên đầu trâm ngọc cũng theo nàng trái sáng phải chiếu, cánh tay kéo lụa mỏng đong đưa qua lại, cùng Ngọc Ngưng bên cạnh hình thành đối lập mãnh liệt, không có nửa điểm quy phạm đoan trang của nữ tử, nhưng hết lần này tới lần khác nàng có một vẻ đẹp nhẹ nhàng linh động , Ngọc Ngưng là một bản điêu khắc, mà nàng chính là cái tinh linh tươi sống. Ánh mắt hơi trầm của hắn bỗng nhiễm phức tạp, có gì phải vội vàng khi biết cầm kỳ thư họa thêu thùa may vá kia chứ? Nữ tử kinh thành đều biết, đã thấy nhiều, nghe nhiều hơn cũng không thú vị, hôm nay nàng như vậy, mới càng hấp dẫn người không phải sao? Vì sao hắn trước kia vẫn một mực chưa từng phát hiện như vậy, nàng kỳ thật rất đẹp rất đáng yêu.

Vân Thiển Nguyệt cảm giác sau lưng có một ánh mắt nhìn chằm chằm, không khỏi phiền muộn, cục đá bị đá càng phát ra tiếng vang lớn.

“Nói ngươi không nghe, đến lúc đó chân đau đừng phàn nàn.” Dung Cảnh cảnh cáo nhìn Vân Thiển nguyệt , ấm giọng nói: “Còn không chịu đi đường đàng hoàng, ta điểm huyệt ngươi. Để ngươi biết an phận.”

Điểm huyệt? Trên cái thế giới này thực sự có điểm huyệt?

Vân Thiển Nguyệt lập tức dừng chân, xem thần sắc Dung Cảnh không giống làm bộ, nàng lập tức tinh thần tỉnh táo, tiến lên một bước kéo cánh tay hắn, con mắt lấp lánh phát sáng nhìn hắn, “Này, ngươi biết điểm huyệt sao? Vậy ngươi dạy cho ta được không?”

Ngọc Ngưng cả kinh, ánh mắt gắt gao nhìn bàn tay Vân Thiển Nguyệt đang giữ chặt cánh tay Dung Cảnh. Truyền thuyết Cảnh thế tử chưa bao giờ để cho người ta tiếp cận ở trong ba bước, hơn nữa cũng không có người dám tiếp cận hắn ở trong ba bước. Mà Vân Thiển Nguyệt sao có thể vô lễ thế? Huống chi nam nữ thụ thụ bất thân, nàng không muốn sống chăng sao? Huống chi nàng còn bảo Cảnh thế tử dạy cho nàng điểm huyệt…

Dạ Thiên Khuynh cũng dừng bước, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt đang giữ chặt cánh tay Dung Cảnh , tim bỗng nhiên thắt lại, một đôi mắt phượng nháy mắt thâm trầm như biển.

Dạ Thiên Dục cũng sửng sốt một chút, nhìn về phía Dung Cảnh, thấy Dung Cảnh mặt không đổi sắc, mà Vân Thiển Nguyệt cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều tản ra hào quang, giờ khắc này cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt hắn liếc xéo qua Dạ Thiên Khuynh và Ngọc Ngưng đang tập trung tư tưởng suy nghĩ, ánh mắt chớp chớp lên, cười nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt muội muội, ngươi chẳng lẽ không biết điểm huyệt trong thiên hạ lấy Vinh vương phủ vi tôn, thủ pháp điểm huyệt của Vinh vương phủ có phong cách riêng, trăm bước điểm huyệt, đại đại tương truyền, truyền nam không truyền nữ, truyền dòng chính bất truyền chi thứ, truyền đích tức bất truyền thứ , truyền nội bất truyền bên ngoài sao?”

Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn về phía Tứ hoàng tử, với vẻ mặt không hiểu.

“Ai, ngươi bảo Cảnh thế tử dạy cho ngươi thủ pháp điểm huyệt, chớ không phải là muốn gả vào Vinh vương phủ, hoặc là gả cho hắn chứ?” Tứ hoàng tử ném ra quả Boom, đối với nàng hắn nháy mắt mấy cái.

Vân Thiển Nguyệt giận líu lưỡi, không phải chỉ là cái điểm huyệt sao? Phức tạp như vậy? Nàng nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh và Ngọc Ngưng đang biểu lộ một bộ dạng thâm trầm, xem ra Dạ Thiên Dục nói đúng tám chín phần, nàng lại quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh, khiêu mi, “Muốn học thủ pháp điểm huyệt, ta phải gả cho ngươi hả?”

Dung Cảnh nhìn nàng, ôn hòa gật đầu, “Ừ!”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top