Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)
  4. Chương 59: 59

Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)

  • 416 lượt xem
  • 3581 chữ
  • 2020-10-13 19:10:37

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Huyền Ca á khẩu không trả lời được. Ngày đó hắn ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, cho nên, quả thật nhìn thấy rõ ràng Thiển Nguyệt tiểu thư trấn định đạm mạc, đối mặt thời điểm gió tanh mưa máu, nàng ngay cả mí mắt đều không có nháy một cái. Nhưng bội phục thì bội phục, còn lại thì hắn cho là Thiển Nguyệt tiểu thư vì dựa vào Vân lão Vương gia của Vân vương phủ sủng ái cho là mình không sẽ xảy ra chuyện mới không sợ. Hôm nay bị thế tử nói như vậy, hắn mới cảm thấy Thiển Nguyệt tiểu thư lúc ấy quá mức trấn định rồi.

“Nàng ah… Ha ha, là một câu đố.” Dung Cảnh rút ra kết luận.

Huyền ca nhớ lại lúc mới tới Linh Đài Tự, hắn nói đến năm đó chúng tăng mặc giáp ra trận giết địch cứu Thuỷ tổ hoàng đế . Vân Thiển Nguyệt biểu lộ trào phúng thì lập tức cảm thấy thế tử nói rất có lý, Thiển Nguyệt tiểu thư nửa thật nửa giả, thật là làm cho người ta nhìn không thấu. Bất quá nàng thô tục quê mùa quần là áo lượt không có chút nào có khí chất của nữ tử tiểu thư khuê các cũng là thật. Bĩu môi, vẫn nói như cũ: ” Chỉ sợ Thế tử quá đề cao Thiển Nguyệt tiểu thư. Theo thuộc hạ thấy, nàng chỉ có biết ăn ngủ, ngủ ăn.”

“Tham ăn giỏi ngủ cũng là cần bản lĩnh đấy.” Dung Cảnh quay đầu lại nhìn Huyền Ca, giọng nói hơi trầm xuống, “Huyền ca, ở cùng ta đã lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi còn nông cạn như thế sao? Ta không chỉ nói với ngươi một lần, nhìn người thì phải nhìn bản chất, ngươi đã quá mức phiến diện rồi.”

Huyền ca cảm thấy ủy khuất, giọng nói hạ cực thấp, “Thuộc hạ đã chăm chú nhìn Thiển Nguyệt tiểu thư. Nhưng mà nàng từ trong xương lộ ra đều là thô lỗ cùng quần là áo lượt, lại nói năng bậy bạ hồ ngôn loạn ngữ, rõ ràng hỏi Linh Đài Tự có ni cô hay không, hòa thượng có cùng ni cô đại hôn không? Còn nói tương lai có một ngày hòa thượng cùng ni cô cũng có thể đại hôn. Người xem xem, cái này lời một tiểu thư khuê các có thể nói sao?”

Dung Cảnh bỗng nhiên cười cười, “Nàng nói như thế hay sao?”

“Vâng!” Huyền ca gật đầu khẳng định.

“Có lẽ nàng nói rất đúng đó! Chuyện thế gian đâu có tiêu chuẩn xác định chứ? Hôm nay là như vậy, nói không chừng đã qua bao lâu sau sẽ nghiêng trời lệch đất rồi. Sợ là Dạ Thiên Khuynh từ trước cho tới bây giờ đều không nghĩ sẽ có một ngày hắn đem ánh mắt bám vào phía sau đuôi của nàng, Vân Thiển Nguyệt sợ là cũng không ngờ có một ngày nàng liếc nhìn Dạ Thiên Khuynh đều cảm thấy chán ghét. Ta cho tới bây giờ cũng không ngờ qua mười năm không xuất phủ chuyện thứ nhất là từ trong tay thủ hạ của Dạ Thiên Khuynh cứu nàng thoát khỏi tai ương lao ngục. Thế nhưng ngày ấy đã thực sự làm như vậy.” Dung Cảnh cười nói.

“Thuộc hạ vẫn một mực khó hiểu ngày ấy ở Quan cảnh viên tại hoàng cung, chuyện thái tử điện hạ muốn bắt Thiển Nguyệt tiểu thư thuộc hạ cũng không có kịp thời bẩm báo cho thế tử, ngài làm như thế nào biết được, mà cứu Thiển Nguyệt tiểu thư ?” Cái này vẫn là nghi hoặc ở trong lòng của Huyền ca. Hôm nay rốt cục cũng hỏi ra.

“Ngày ấy ah…” Ánh mắt của Dung Cảnh hiện lên vẽ suy nghĩ, cười nói: ” Thời điểm Ta tiến cung đi ngang qua uyên ương trì, đúng lúc nhìn thấy một màn hình ảnh. Cảm thấy thập phần thú vị, nên nhìn lâu một lát. Về sau Tứ hoàng tử xuất hiện, lôi kéo nàng đi Quan cảnh viên, ta biết rõ nàng sẽ bị Dạ Thiên Dục làm công cụ dùng để dò xét Dạ Thiên Khuynh, e rằng sẽ gặp nạn. Cho nên, lúc cùng Hoàng Thượng đánh cờ đột nhiên nghĩ tới phải cứu được nàng.”

“Nguyên lai ngày ấy ngài tiến cung cũng đã gặp được Thiển Nguyệt tiểu thư?” Huyền ca kinh ngạc mà nhìn Dung Cảnh.

“Ừ!” Dung Cảnh cười gật đầu.

“Tứ hoàng tử cùng Thiển Nguyệt tiểu thư không có thấy thế tử sao?” Huyền ca lại hỏi. Lập tức nghĩ đến nếu thế tử không muốn người ta phát hiện mà nói…, người khác tự nhiên sẽ phát hiện không được, lập tức sửa lời nói: “Ngài thấy cái gì hả? Mà lại khiến ngài muốn cứu Thiển Nguyệt tiểu thư? Thuộc hạ cảm thấy ngày ấy thái độ hoàng thượng cũng kỳ quái. Ngài là người không thích hợp cứu Thiển Nguyệt tiểu thư hay cùng nàng có dính dấp, kỳ thật thuộc hạ cảm thấy không chỉ là đại thần trong triều nhìn chằm chằm vào Vân vương phủ cùng Thiển Nguyệt tiểu thư, mà Hoàng Thượng cũng nhìn chằm chằm vào Vân vương phủ đấy, ngày ấy ngài ra tay kỳ thật đối với ngài rất không tốt. Hoàng Thượng sẽ hoài nghi, cũng sẽ đem ánh mắt chăm chú nhìn vào trên người ngài. Dù sao ngài hôm nay còn không có tiếp nhận vương vị, không thích hợp có bất kỳ động tác dính dấp nào.”

“Đã gặp nàng lơ mơ, khi chứng kiến một tiểu nha đầu không ngừng dập đầu.” Dung Cảnh cười cười, thản nhiên nói: “Cho dù ta không ra tay, không liên lụy bất cứ chuyện gì, những năm này Hoàng Thượng cũng đã theo dõi Vinh vương phủ cùng ta. Đã như vậy, ra tay cùng không ra tay không có gì khác biệt. Bất quá ngày ấy cứu được nàng, ta chưa từng hối hận .”

Huyền ca ngừng miệng. Nghĩ đến Thiển Nguyệt tiểu thư thật sự là gặp vận may, rõ ràng cũng bởi vì tâm trí mơ hồ bị thế tử nhìn thấy mà cứu được nàng.

Ánh mắt Dung Cảnh một lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ, đưa tay chỉ hướng bầu trời ngoài cửa sổ, nói với Huyền ca: “Ngươi tới đây, ngươi nhìn lên bầu trời, nhìn thấy gì?”

Huyền ca nghe vậy lập tức tới gần Dung Cảnh, đi đến phía trước cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn, lập tức nói: “Một vòng trăng sáng, sao đêm đầy trời.”

“Vầng trăng sáng hôm nay có lẽ không phải nàng, nhưng ngươi làm sao biết về sau không phải nàng? Thời điểm ánh trăng có sớm nhất là tròn như thế này sao? Nó bị dấu vào trong bóng tối, sau đó là trăng lưỡi liềm, tiếp theo là nửa vầng trăng, cuối cùng mới là trăng rằm, tức trăng tròn của hôm nay. Hào quang vạn trượng. Cảnh ban đêm của toàn bộ mặt đất đều bị nó bao phủ. Ngươi nói xem trăn ẩn trong bóng tối thì không phải là trăng sao? Ngươi có thể nói trăng lưỡi liềm không phải trăng? Chẳng lẽ chỉ có vầng trăng tròn mới có thể gọi là trăng sao?” Dung Cảnh nói.

Huyền ca nghe vậy thân thể chấn động, lập tức cung kính cúi đầu, hổ thẹn nói: “Thuộc hạ ngu độn, đa tạ thế tử chỉ điểm!”

“Ân, ngươi hiểu rõ là tốt rồi.” Dung Cảnh gật đầu, giọng nói cực thấp, “Ta chờ mong một ngày kia…”

Một ngày kia cái gì? Hắn cũng không có nói tiếp, nhưng mà Huyền ca hiểu rõ. Hắn bỗng nhiên cũng mong đợi. Hắn tin tưởng ánh mắt thế tử, tin tưởng thế tử chưa từng có phán đoán hay suy luận sai lầm, cho nên, hắn mới càng chờ mong một ngày kia, một ngày mà người đó bị bụi bùn ẩn dấu đột nhiên thoát ra khỏi bụi bùn biến thành trăng sáng, hào quang vạn trượng, bao phủ toàn bộ mặt đất như lời thế tử nói. Thật là làm người đời khiếp sợ đến cỡ nào. Mặc dù hôm nay nghĩ đến nữ tử quần là áo lượt không thay đổi, thô tục tục tằng, hắn cảm thấy có chút mơ hồ, nhưng ẩn ẩn vẫn cảm thấy có lẽ một ngày kia nàng thật sự sẽ để cho hắn mở rộng tầm mắt.

“Đi ngủ đi! Ngày mai đi Nam Sơn.” Dung Cảnh rời khỏi phía trước cửa sổ, nói với Huyền Ca.

“Vâng!” Huyền Ca lui xuống.

Dung Cảnh đi ngang qua giường êm, chứng kiến sách ném ở trên giường êm, mở ra một nửa, hắn thoáng nhớ lại, tình hình Vân Thiển Nguyệt xem sách lúc ấy, thỉnh thoảng còn chậc chậc lưỡi phát ra tán thưởng, thì không khỏi cười cười, đi đến trên giường nằm xuống, phất tay tắt đèn.

Tây sương viện gió mát lẳng lặng.

Đông sương viện thì náo nhiệt chút ít.

Vân Thiển Nguyệt được ngọc bội xong về tới Đông sương viện, bọn người Thải Liên lập tức ra đón, nguyên một đám mắt lấp lánh ánh sao mà nhìn xem nàng, Thải Liên không thể chờ đợi được hỏi: “Tiểu thư, cá nướng phù dung ăn ngon không?”

“Ăn ngon!” Vân Thiển Nguyệt bước chân không ngừng, đi vào phòng.

“Ta biết ngay Cảnh thế tử làm cá nướng phù dung nhất định ăn ngon, nếu không ăn ngon thì tiểu thư khẳng định đã sớm sẽ trở lại rồi, đâu có ở cả buổi như vậy. Ngài khẳng định ăn rất nhiều a?” Thải Liên đi theo sau lưng Vân Thiển Nguyệt vào phòng.

“Hừ!” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, nhớ tới mới ăn hết có nửa con cá liền tức giận.

“Vừa mới rồi có thư đồng Nhiễm Tiểu vương gia tới truyền lời cho tiểu thư, nói quân kỵ doanh xảy ra chút việc, cần Tiểu vương gia trở lại xử lý, còn có thánh chỉ của Hoàng Thượng, nên Tiểu vương gia không dám cải lời, lập tức xuống núi rồi. Thông báo tiểu thư một tiếng, ngày mai không thể cùng tiểu thư đi Nam Sơn xem Quảng Ngọc Lan nữa nha!” Thải Liên nói.

“Ừ, ta đã biết.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến mặc dù Dạ Khinh Nhiễm không đi, hắn cũng không dám đến tìm nàng xem Quảng Ngọc Lan.

“Tiểu thư ngài ngày mai còn đi Nam Sơn xem Quảng Ngọc Lan không?” Thải Liên hỏi.

“Đi!” Vân Thiển Nguyệt nói.

” Thật tốt, cây cầu nguyện cùng cây cầu phúc của Linh Đài Tự đều ở tại Nam Sơn đó. Ngày mai tiểu thư đi vừa vặn cầu nguyện cầu phúc rồi, nô tỳ lúc trước còn nghĩ đến nếu tiểu thư không đi thì nô tỳ chỉ còn cách thay tiểu thư đi cầu phúc thôi, nhưng tóm lại không phải chính ngài cầu phúc, vẫn là khác nhau đấy, chính ngài đi, nhất định linh nghiệm.” Thải Liên vui mừng mà nói.

“Hừ, ngày mai có Dung Cảnh đi, cái thân thể nửa tiên của hắn hướng chỗ đó đi đến, thì cái gì cũng linh nghiệm không được.” Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh.

“Cảnh thế tử cũng đi?” Thải Liên mở to hai mắt, “Cảnh thế tử theo tiết cầu phúc ba ngày không phải đều cùng Linh Ẩn đại sư luận pháp sao? Hắn chẳng lẽ có thời gian đi cùng tiểu thư sao?”

“Ngày mai hắn không đi luận pháp nữa. Đi Nam Sơn đào rượu uống.” Vân Thiển Nguyệt ngáp một cái. Vốn ngủ nửa ngày, hiện tại lại mệt nhọc, quả nhiên một chỗ cùng Dung Cảnh sẽ hao tổn tâm thần cùng đầu óc ah, tên nam nhân lòng dạ hiểm độc chết tiệt.

“Nguyên lai Cảnh thế tử biết rõ Nhiễm Tiểu vương gia không cùng tiểu thư đi, đoán chừng sợ chính ngài đi một thân một mình mới đi cùng ngài đấy. Cảnh thế tử vì đi cùng ngài rõ ràng đã không chỗ Linh Ẩn đại sư nữa, Cảnh thế tử đối với tiểu thư thật sự là quá tốt.” Thải Liên lập tức vui mừng mà nói.

“Nếu như ngươi biết rõ hắn là sợ ta lại ẩu tả gây chuyện khiến cho hắn không có cách nào giao phó với gia gia, mới chuẩn bị ngày mai một tấc cũng không mà rời giám thị ta đó. Ngươi còn cho là hắn đối với ta thật tốt sao?” Vân Thiển Nguyệt lườm Thải Liên.

“Tiểu thư, ngài đối với Cảnh thế tử có thành kiến rồi. Ngài hôm nay cùng Nhiễmm Tiểu vương gia đến hậu sơn nướng cá suýt nữa đốt đi Hương Tuyền sơn đích thật là quá ẩu tả. Nếu hôm nay thực xảy ra chuyện, sợ là ngài đã sớm bị Hoàng Thượng nhốt vào đại lao rồi. Hắn đi cùng ngài cũng là vì ngài đó, người khác ước gì ở cùng Cảnh thế tử mà không được!” Thải Liên giận liếc Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến không biết Dung Cảnh cho tiểu nha đầu bên người nàng ăn cái gì rồi. Cứ khắp nơi nói chuyện giúp hắn. Nàng chẳng muốn lại nói tiếp, liền khoát khoát tay, “Được, hắn tốt là được chứ gì? Là ta không biết điều. Đi ra ngoài đi, ta muốn ngủ.”

“Tiểu thư sớm đi nghỉ ngơi đi! Ngày mai nô tỳ sẽ kêu tiểu thư rời giường sớm.” Thải Liên lập tức nói.

“Không cần kêu ta, đến lúc thức dậy ta tự nhiên sẽ thức.” Vân Thiển Nguyệt hướng trước giường đi đến.

Thải Liên cũng biết tính tình tiểu thư, chỉ cần tiểu thư không muốn dậy, ngày mai sợ là nàng kêu cũng không dậy. Chỉ có thể tắt đèn cho Vân Thiển Nguyệt, đóng cửa phòng rồi lui ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt nằm ở trên giường, vốn rất buồn ngủ, trong đầu lại đột nhiên nhớ tới tình cảnh hôm nay, Dạ Khinh Nhiễm tại ở suối hương tuyền giẫm phải lá sen đâm cá , Thanh Sơn thác nước, nước suối trong lành, chùa cổ đình nghỉ mát, Bán chi liên nở rộ tươi đẹp, mỹ nhân cảnh đẹp, dáng người phiêu dật, trong tay là cá bé với vẻ mặt hưng phấn. Một bức tranh như vậy thực sự quá tốt đẹp rồi. Nàng không khỏi chậc chậc hai tiếng, bỗng nhiên đẩy chăn,mền ra ngồi xuống. Hay là hiện tại vẽ xuống đi! Miễn cho mấy ngày nữa sẽ quên. Cảnh đẹp hiếm có như vậy, sợ là trăm ngàn năm khó gặp, không vẽ lại chẳng phải đáng tiếc sao?

Nghĩ đến chỗ này, nàng khoác áo phủ lên vai, đi đến trước bàn một lần nữa đốt đèn.

“Tiểu thư? Ngài làm sao vậy?” Thải Liên còn không có rời khỏi, thấy Vân Thiển Nguyệt ở trong phòng lại đốt đèn lên, lập tức hỏi.

“Không có chuyện gì, ngươi đi ngủ đi!” Vân Thiển Nguyệt nhìn lướt qua giấy và bút mực trên mặt bàn, rồi hướng ra ngoài nói.

“Vâng, tiểu thư đi ngủ sớm.” Thải Liên ngáp một cái, nàng bởi vì hôm qua muốn tới Linh Đài Tự mà quá mức hưng phấn, cơ hồ một đêm không có chợp mắt, hôm nay lại chơi một ngày, tự nhiên là mệt mỏi. Thấy Vân Thiển Nguyệt không cần nàng , liền quay người đi ngủ rồi.

Vân Thiển Nguyệt lấy tay mài mực, động tác thuần thục mà lại nhanh chóng, một lát, bên trong nghiên mực màu mực đều đều, so với Thải Liên mài còn tốt hơn. Nàng đem giấy Tuyên Thành trải rộng ra, nhấc bút, nghĩ nghĩ, rồi bắt đầu vẽ.

Thoăn thoắt, nhẹ nhàng như gió, vẽ mực đậm nhạt màu, không ra một lát, một bức tranh mỹ nhân cảnh đẹp vẽ một lần là xong. Núi xanh, suối trong, thác nước, chùa cổ, đình nghỉ mát, Bán chi liên, nam tử cẩm y đai lưng ngọc, có tư thế tiêu sái ngông nghênh, chân đạp lá sen, trên sông khẽ múa, trên đường vung bút không thấy chút mực nào dừng lại. Dù cho ai nhìn thấy, một bộ tác phẩm tốt vô cùng dù là ai cũng không thể bắt bẻ được.

Vân Thiển Nguyệt thoả mãn gật đầu, buông bút, khóe miệng nhếch lên, tâm tình sung sướng. Bị Dung Cảnh và Huyền ca đè nén một bụng tức giận rốt cục cũng tiêu tán rồi. Nghĩ đến Dạ Khinh Nhiễm, quả nhiên đã khiến cho nàng tâm tình sung sướng. Đáng tiếc hắn xuống núi rồi.

Vừa muốn tắt đèn đi trở về phía trước cửa sổ, lại nghĩ tới sau đó hắn giết cá cũng là rất đẹp đấy. Lập tức hào hứng tràn đầy, lần nữa đề bút, một bộ mỹ nhân giết cá vung lên mà thành.

Vân Thiển Nguyệt nhìn xem hai bức tranh, mỗi người mỗi vẻ, sinh động như thực, lúc này nàng mới hài lòng. Tắt đèn, bước chân nhẹ nhàng mà trở về trước giường, nằm một chút là ngủ đi.

Một giấc ngủ cực kỳ ngọt ngào, ngày thứ hai tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.

Vân Thiển Nguyệt thoải mái mà duỗi cái tay, nghe cửa ra vào có tiếng Thải Liên không ngừng đi đi lại lại, nghĩ đến tiểu nha đầu này đoán chừng là đợi đến nóng lòng, nhưng không dám gọi nàng dậy, nên lập tức kêu: “Thải Liên, giờ nào rồi hả?”

“Tiểu thư, ngài rốt cục tỉnh, đã giờ Tỵ rồi.” Thải Liên lập tức đẩy cửa ra tiến vào.

” Còn sớm ah!” Vân Thiển Nguyệt cảm giác toàn thân khoan khoái dễ chịu, ngồi dậy, xuống giường, bắt đầu rửa mặt.

“Tiểu thư, còn sớm ah! Ngọc Ngưng tiểu thư Phủ Thừa Tướng sớm đã tới rồi, cũng đã ở phía trước sảnh đợi ngài một canh giờ rồi. Nô tỳ muốn kêu ngài, nhưng Ngọc Ngưng tiểu thư nói không cần gấp, đợi ngài tỉnh ngủ đã. Nô tỳ nghĩ đến đánh thức tiểu thư, ngài tất nhiên sẽ không vui, cho nên cũng không dám đến kêu ngài.” Thải Liên bỉu môi nói.

“Hử? Nàng đến chờ ta làm gì?” Vân Thiển Nguyệt sững sờ.

“Ngọc Ngưng tiểu thư nói biết rõ hôm nay Nhiễm Tiểu vương gia có việc cấp thiết phải xuống núi rồi, chỉ sợ không có người ở cùng tiểu thư, nàng tới muốn cùng tiểu thư dạo chơi Hương tuyền sơn. Cũng tiện để chiếu ứng lẫn nhau. Một người thì không vui đâu.” Thải Liên nói.

“Như vậy ah!” Vân Thiển Nguyệt có chút nhíu mày. Ngọc Ngưng biết một người không có ý nghĩa sao? Nàng hôm qua không phải cùng Dung Linh Lan, Lãnh Sơ Li ở một chỗ sao?

“Tiểu thư, nô tỳ xem Ngọc Ngưng tiểu thư không sai. Lúc trước Dung Nhị tiểu thư cùng tiểu quận chúa Hiếu phủ thân vương ở sau lưng đều thường thường khi dễ ngài, nhưng mà Ngọc Ngưng tiểu thư cho tới bây giờ đều đối với ngài tốt, có đôi khi còn ra mặt giúp đỡ. Trong kinh thành tiểu thư khuê các phần lớn đều là cùng Dung Nhị tiểu thư cùng Lãnh tiểu quận chúa một mặt khi dễ cười nhạo tiểu thư đấy, có một số ít tiểu thư tuy không khi dễ cười nhạo tiểu thư nhưng cũng là cùng tiểu thư giữ khoản cách, chỉ Ngọc Ngưng tiểu thư mỗi lần đều đối với tiểu thư mỉm cười , nói chuyện hòa khí.” Thải Liên một bên bận bộn chuẩn bị cho Vân Thiển Nguyệt, một bên nói.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Ngọc Ngưng sao? Nàng nhớ tới tình hình hôm qua Dung Cảnh ở trong xe ngựa đi ra , không khỏi nở nụ cười , người này thú vị thật ! Người nọ lòng dạ hiểm độc , có nữ tử như vậy ưa thích cũng không kỳ quái, bởi vì không biết bản chất lòng dạ hiểm độc của hắn. Nàng nghĩ vậy liền hỏi: “Ngươi có nói với nàng Dung Cảnh muốn cùng ta đi không?”

“A., nô tỳ đã quên, nếu không hiện tại nô tỳ đi nói cho Ngọc Ngưng tiểu thư đây? Nói Cảnh thế tử đi cùng ngài, bảo nàng không cần đi cùng tiểu thư.” Thải Liên cả kinh, vội vàng thả ra đồ vật trong tay muốn rời đi.

“Không cần. Dù sao đều là đi ra ngoài chơi, vậy thì cùng đi thôi” Vân Thiển Nguyệt ngăn lại Thải Liên.

“Tiểu thư, sợ là Cảnh thế tử không muốn a? Hiện giờ làm sao đây?” Thải Liên có chút không tình nguyện. Thầm mắng mình quá hồ đồ, làm sao lại đem chuyện Cảnh thế tử với tiểu thư cùng đi Nam Sơn mà quên mất. Nàng lập tức nói: “Tiểu thư, đã có Ngọc Ngưng tiểu thư, Cảnh thế tử đi cùng ngài chỉ sợ sẽ bất tiện…”

“Bất tiện cái gì? Chúng ta lại không có gì không thể cho ai biết.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Thải Liên , sửa sang lại vạt áo, nơi cánh tay buộc một dây lụa mỏng, thời đại này nữ tử nơi cánh tay đều đeo đồ đạc, thật sự là phiền toái, nàng đã ném đi vài lần, nhưng không chịu nổi Thải Liên cằn nhằn bên tai xì xào nói không có giống nữ nhân, bất đắc dĩ phải chấp nhật hiện tại cũng đã quen, hướng tấm gương nhìn thoáng qua, rồi phân phó nói: “Ăn đồ đi. Ăn mới có sức đi chơi!”

Thải Liên vẫy tay một cái, Thính Vũ, Thính Tuyết lập tức bưng đồ ăn lên.

Sau khi ăn cơm xong, Vân Thiển Nguyệt bước đi ra ngoài, “Đi, đi tiền thính kêu nàng chúng ta cùng đi Nam Sơn.”

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top