Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)
  4. Chương 54: 54

Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)

  • 392 lượt xem
  • 2589 chữ
  • 2020-10-13 19:08:36

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dạ Thiên Khuynh nhìn thấy hai người ra đi, khuôn mặt tuấn tú lập tức như mây đen áp núi, cả trời u ám. Giỏi lắm Vân Thiển Nguyệt, xem ta là trong suốt sao? Rõ ràng làm như không thấy, cứ như vậy mà bỏ đi! Tay hắn ở trong tay áo nắm chặt, cái trán gân xanh nổi lên.

Dạ Thiên Dục đang vui vẻ ăn, không nghĩ tới hai người nói đi là đi rồi, hắn muốn ngăn cản, nhưng ngay cả cơ hội ra tay đều không có, không khỏi nhìn theo thân ảnh Vân Thiển Nguyệt bay đi, kinh ngạc mà nói: “Ồ? khinh công của Nguyệt muội muội khi nào đã tiến bộ thần tốc như thế?”

Dạ Thiên Khuynh mặt sững sờ, lúc này mới chú ý thân thủ Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng, bồng bềnh trong gió. Chính xác so với thân thủ một trời một vực trước đây, thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Môi mỏng của hắn mím lại, mắt phượng đen kịt híp lại.

Đúng lúc này, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên đang ở trên cao ba trượng thân pháp tựa hồ có xu thế không trụ nổi kinh hô một tiếng hướng trên mặt đất rơi xuống, ở đâu còn ưu mỹ nhẹ nhàng phiêu dật như vừa rồi, cả người như cây lúa trong sông lớn, đã mất đi khống chế, một tiếng thét chói tai truyền đến, “Dạ Khinh Nhiễm, nhanh cứu ta!”

Dạ Khinh Nhiễm tựa hồ cũng kinh ngạc, phát hiện Vân Thiển Nguyệt hướng trên mặt đất rơi xuống, lập tức nhanh như gió nhào về phía bên người nàng, khó khăn lắm mới trước khi nàng ngã quỵ xuống trên mặt đất lập tức đem nàng tiếp được. Lúc này mới tránh được nàng cùng mặt đất hôn môi, giận dữ mắng mỏ , “Cái tiểu nha đầu này, khinh công không tốt còn thể hiện cái gì phiêu nhiên? Nếu ta bắt không kịp ngươi đợi đến đó mà gặm phân chó a!”

Vân Thiển Nguyệt kinh hồn chưa định thò tay vỗ vỗ ngực, giọng nói có kinh hãi khiếp nhược sau khủng hoảng bị Dạ Khinh Nhiễm trách cứ , tiếng nói nhỏ nhẹ truyền đến, “Vốn cảm thấy rất tốt ah, không biết làm sao lại rơi xuống rồi. Gia gia dạy cho ta võ công rác rưởi a, về sau ta không học nữa.”

“Là chính ngươi đần, học không tốt, vậy mà còn trách Vân gia gia.” Dạ Khinh Nhiễm mắng nàng một câu, “Đần chết!”

“Ngươi mới đần!” Vân Thiển Nguyệt bất mãn mà trừng hắn, “Tốt, ta đần a? Ngươi thông minh? Các ngươi cả đám đều thông minh! Ta đần vẫn không được sao? Ta đây cách các ngươi xa càng xa càng tốt rồi, về sau cũng đừng tới tìm ta.”

Dứt lời, Vân Thiển Nguyệt nổi giận đùng đùng mà bỏ Dạ Khinh Nhiễm, đi thẳng về phía trước.

“Này, ta không phải ý kia…” Dạ Khinh Nhiễm vội vàng đi theo Vân Thiển Nguyệt.

“Ta xem ngươi chính là ý đó!” Vân Thiển Nguyệt không để ý tới hắn.

“Ngươi không ngu ngốc, kỳ thật một chút đều không ngu ngốc, cái tư thế kia rất đẹp ah, nếu không có rơi xuống thì càng đẹp rồi… Không, đến lúc rơi xuống cũng đẹp…” Dạ Khinh Nhiễm tựa hồ dỗ dành Vân Thiển Nguyệt, nên có chút không lựa lời nói.

“Ngươi còn nói!” Vân Thiển Nguyệt mặt đã đen rồi.

“Tốt, ta không nói, không nói. Vừa mới rồi ngươi bị rơi xuống ta không nhìn, tuyệt đối không nhìn thấy…” Dạ Khinh Nhiễm làm bộ dáng đầu hàng.

“Ngươi tốt nhất không thấy. Về sau dám nói ra, ta đi đào phần mộ tổ tiên nhà của ngươi . Nếu ai dám nói ra, ta đều đi đào phần mộ tổ tiên nhà hắn.” Vân Thiển Nguyệt oán hận cảnh cáo Dạ Khinh Nhiễm một câu, tựa hồ còn hướng phía mấy người Dạ Thiên Khuynh bên này liếc tới, giọng cũng tăng lớn lên, rõ ràng là để cho mấy người nghe được. Dứt lời, liền đi nhanh đi về.

“Tốt, ta không nói. Nếu ai dám đem ngươi sử dụng khinh công bị rơi xuống nói ra …, bản Tiểu Vương cũng đi đào phần mộ tổ tiên nhà hắn. Cùng đào chung với ngươi.” Dạ Khinh Nhiễm lập tức cam đoan, tựa hồ cũng hướng mấy người Dạ Thiên Khuynh bên này liếc qua, vội vàng đuổi theo Vân Thiển Nguyệt đi sát bên người nàng.

“Như vậy mới đúng chứ!” Vân Thiển Nguyệt khen ngợi một câu, cao hứng giống như một đứa trẻ.

Dạ Khinh Nhiễm lẩm bẩm một câu gì không có nghe rõ, hai người nếu đã không thi triển khinh công, liền cùng nhau hướng dưới núi đi đến.

Hai mắt Dạ Thiên Dục trợn to, một ngụm cá kẹt ở trong cổ họng , cho đến khi hai người kia đi xa, hắn tựa hồ mới phục hồi tinh thần lại , liền tranh thủ nuốt cá vào, nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh , “Mới vừa rồi ta không phải nhìn lầm chứ? Ta nói nàng làm sao mà thoáng cái khinh công cao như vậy, thì ra đều là động tác võ thuật đẹp mắt thôi.”

Dạ Thiên Khuynh cũng thu hồi ánh mắt, vẻ kinh dị biến mất vô hình, đối với Dạ Thiên Dục nói: ” Vừa rồi ngươi không phải nhìn lầm, là cái gì cũng không phát hiện.”

Dạ Thiên Dục lập tức sững sờ, “Thái tử hoàng huynh, ngươi sẽ không thực sợ tiểu nha đầu kia đào phần mộ tổ tiên nhà của ngươi a? Dù cho nàng mấy cái lá gan cũng không dám. Cho dù tiểu tử Dạ Khinh Nhiễm cũng không dám, phần mộ tổ tiên của hắn cùng chúng ta là một, ai mà đi đào phần mộ tổ tiên nhà mình!”

Dạ Thiên Khuynh hừ một tiếng, “Tóm lại ngươi không phát hiện là được. Chuyện này không được nói ra ngoài!”

Dạ Thiên Dục nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, tựa hồ khó hiểu mà nhìn xem Dạ Thiên Khuynh , “Thái tử hoàng huynh, ngươi đang một lần nữa bao che cho Nguyệt muội muội sao? Chuyện này, trước kia ngươi sẽ không làm đâu. Hôm nay sao lại làm rồi hả?”

“Câm miệng của ngươi lại!” Dạ Thiên Khuynh tựa hồ tức giận, tiếng nói hơi trầm xuống, “Tứ đệ, phụ hoàng nói rõ do ta dẫn một đám hoàng tử đến Linh Đài Tự cầu phúc, một đám hoàng tử đều phải nghe mệnh lệnh ta, không được lỗ mãng. Một đám hoàng tử này cũng bao gồm cả ngươi đấy.”

Dạ Thiên Dục lập tức ngậm miệng, đáy mắt ẩn giấu tia sáng, gật đầu cung kính, “Vâng!”

Dạ Thiên Khuynh nhìn về phía ba người Dung Linh Lan, Lãnh Sơ Li, Tần Ngọc Ngưng, thanh âm nhàn nhạt ẩn chứa uy nghiêm, “Các ngươi cũng thế, sự tình vừa mới rồi không được nói ra nửa chữ. Nếu không các ngươi sẽ biết hậu quả.”

“Vâng, chúng ta đều chưa từng trông thấy.” Ba nữ tử lập tức gục đầu xuống.

“Tứ đệ, ngươi đã ăn hết cá của người ta , thì phải giúp người ta giải quyết tốt hậu quả, đem lửa dập tắt, xử lý dấu vết, đừng để bị tăng nhân trong chùa phát hiện.” Dạ Thiên Khuynh nhìn thoáng qua chỗ Dạ Khinh Nhiễm cùng Vân Thiển Nguyệt bày bừa, nói với Tứ hoàng tử vừa dứt, liền hướng dưới núi bước đi.

Nếu không phải nghe ẩn Vệ bẩm báo nói Vân Thiển Nguyệt bị Dạ Khinh Nhiễm mang đến phía sau núi nướng cá, hắn tự nhiên vẫn còn ở Đạt Ma đường nghe Dung Cảnh và Linh Ẩn đại sư luận pháp, làm sao lại chạy đến đây chứ? Hiện tại tất nhiên là phải trở về Đạt Ma đường .

Trong mắt Dung Linh Lan cùng Lãnh Sơ Li đều lóe lên thần sắc oán hận. Lòng của phụ nữ vô cùng mẫn cảm, thái tử điện hạ đang ở tại Đạt Ma đường, bỗng nhiên nói muốn tới đây ngắm Bán Chi Liên cũng suối Hương Tuyền, bọn họ đều nghi ngờ nhất định là có chuyện, nhưng cũng mặt dày mày dạn theo sau, không nghĩ tới lại vì Vân Thiển Nguyệt. Mà hôm nay rõ ràng còn bao che cho Vân Thiển Nguyệt đối với các nàng tiến hành cảnh cáo, không được tiết lộ một câu chuyện nàng ta dùng khinh công bị tai nạn xấu hổ từ phía trên trồng chúi xuống, cái này nếu là trước đây thái tử điện hạ tuyệt đối sẽ không làm, nhưng mà hôm nay lại làm. Trong lòng các nàng bỗng nhiên có gì đó trỗi dậy.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cùng lúc truyền lại tin tức nào đó, nhất định phải nghĩ biện pháp khiến thái tử điện hạ để tâm chú ý, nếu không vạn nhất thái tử điện hạ thật sự để ý lấy Vân Thiển Nguyệt mà nói…, như vậy dùng thân phận thái tử điện hạ cùng thân phận Vân Thiển Nguyệt , Hoàng Thượng nhất định đồng ý, các nàng chờ đợi nhiều năm như vậy chẳng phải là uổng công sao? Hai người quyết định chủ ý, theo thật sát sau lưng Dạ Thiên Khuynh .

Ngọc Ngưng nhìn bóng lưng Dạ Khinh Nhiễm cùng Vân Thiển Nguyệt đi xa, con mắt lóe lên tia sáng đẹp và tĩnh mịch, không biết suy nghĩ cái gì. Giây lát, nàng gục đầu xuống, khóe miệng có chút lộ ra vẻ sung sướng , bước chân thoải mái mà đi theo sau lưng Dung Linh Lan cùng Lãnh Sơ Li .

Dạ Thiên Dục nhìn xem mấy người ly khai, thu hồi ánh mắt cúi đầu nhìn thoáng qua củi khô cùng túi thơm ném tán loạn trên mặt đất, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, ném đầu xương cá ở trong tay, cũng không như Dạ Thiên Khuynh ra lệnh, xử lý dấu vết Vân Thiển Nguyệt cùng Dạ Khinh Nhiễm lưu lại , mà cất bước hướng dưới núi đi . Hắn lại đi phương hướng khác, không cùng một đường với Dạ Thiên Khuynh, mà là phía Dạ Khinh Nhiễm cùng Vân Thiển Nguyệt rời đi.

Mấy người đi rồi, còn lại củi khô vẫn cháy như trước, tiếng tí tách không ngừng vang lên.

Lúc này Vân Thiển Nguyệt cùng Dạ Khinh Nhiễm chạy tới dưới núi, nàng quay đầu lại, nhìn thoáng qua, hừ một tiếng rồi nở nụ cười. Trước kia chỉ nghĩ làm sao để rời xa kẻ đáng ghét đó, đã quên cố kỵ của khinh công, về sau may mắn nghe thấy Tứ hoàng tử nói…, cho nên nàng lập tức làm bộ từ trên cao ba trượng rớt xuống, nàng biết rõ Dạ Khinh Nhiễm sẽ tiếp được nàng, cho nên, toàn bộ chân khí đều thu lại, để cho người khác nhìn không ra nửa điểm giả dối.

Dạ Khinh Nhiễm cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng cười cười, dùng tay gõ đầu Vân Thiển Nguyệt liếc, “Tiểu nha đầu, ai nói ngươi đần? Ta xem ngươi so với ai khác đều lanh lợi hơn này!”

“Ta vốn rất thông minh! Là ngươi một mực nói ta đần.” Vân Thiển Nguyệt mặt trắng không còn chút máu.

“Vâng, ta nói sai rồi.” Dạ Khinh Nhiễm nhớ tới vừa rồi, đã cảm thấy buồn cười.

Vừa rồi, ngay cả hắn khi nghe được câu nói của Dạ Thiên Dục cũng kinh ngạc , nghĩ đến công lực cao thâm của tiểu nha đầu này sợ là sẽ bại lộ, không nghĩ tới tiểu nha đầu này phản ứng nhạy bén thế, rất nhanh liền để cho chính mình té ngã, nếu không hai người khôn khéo là Dạ Thiên Khuynh cùng Dạ Thiên Dục, tự nhiên sẽ tìm cách dò xét ngọn nguồn, khó bảo toàn sẽ không dò ra tiểu nha đầu này kỳ thật thân mang tuyệt thế võ công, trước giờ vẫn một mực mà dấu diếm mà thôi. Nàng vốn bị chú ý rồi, thêm chuyện này nữa thì càng phiền toái! Hôm nay hai người kia chắc là không nhìn ra nàng đang giả vờ, mà ba cái nữ nhân ngu xuẩn kia đoán chừng đang ở trong lòng cười nhạo nàng đây.

Vân Thiển Nguyệt khóe miệng nhếch nhếch, loại bản lãnh giả bộ này đối với nàng mà nói là việc nhỏ.

Hai người bước chân nhẹ nhàng về tới biệt viện phía sau núi.

Dừng ở cửa sân, Vân Thiển Nguyệt buồn ngủ ngáp một cái, đối với Dạ Khinh Nhiễm nói: “Ngươi không phải muốn đi Đạt Ma đường sao? Đi thôi! Ta trở vào đi ngủ.”

Dạ Khinh Nhiễm nhìn về phía tây sương viện, nhíu nhíu mày, thân thể bất động, “Sao ngươi lại cùng Nhược mỹ nhân ở chung một viện? Lại là hắn an bài a? Cũng không biết Vân gia gia nghĩ như thế nào, rõ ràng đem ngươi giao cho một con sói đội lốt cừu.”

“Ừ, ai biết lão đầu tử nghĩ như thế nào. Nhưng ở bên cạnh hắn cũng thanh tĩnh, vừa vặn ta có thể ngủ.” Vân Thiển Nguyệt không sao cả mà nói.

“Ta ở tại Đông Sơn thiền viện, chỗ đó cũng thanh tĩnh, nếu không muốn thì ngươi sang ở cùng ta đi!” Dạ Khinh Nhiễm lại nói.

“Chẳng muốn hoạt động nữa.” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay, “Mau đi đi! Ta buồn ngủ chết rồi.”

“Nếu không ta cũng chuyển tới nơi này?” Dạ Khinh Nhiễm lông mày vặn thành một căn bánh quai chèo.

“Tại đây chỉ có hai cái sân nhỏ, còn chỗ đâu cho ngươi ở chứ? Ở vài ngày mà thôi, hắn ăn không được ta đâu, ta ăn hết hắn mới phải.” Vân Thiển Nguyệt chẳng muốn lại giày vò khốn khổ, nhấc chân lên bước vào sân nhỏ, còn hướng Dạ Khinh Nhiễm phất tay, “Ngươi còn không mau đi? Chậm thêm đoán chừng bên đó đã giải tán rồi, ngươi cũng thay ta nhìn xem Dung Cảnh là như thế nào luận pháp, tốt nhất hãy nghĩ biện pháp để cho hắn xuất gia luôn. Thay chúng ta loại bỏ một đại họa, vậy ngươi sẽ là công thần của cả Thiên Thánh rồi.”

Lông mày của Dạ Khinh Nhiễm vốn đang xoắn lại liền tản ra, nghe vậy thì thống khoái mà đáp ứng, “Tốt, chờ ta nghĩ biện pháp không đưa hắn xuất gia thì không thể. Nhược mỹ nhân, ta đã sớm muốn hắn xuất gia rồi.”

“Ừ! Ta chúc ngươi may mắn!” Vân Thiển Nguyệt phất tay mệt mỏi, rút về.

“Vậy ngươi ngủ đi! Buổi tối ta sẽ tới sớm tìm ngươi.” Dạ Khinh Nhiễm nói.

“Đừng, ta đoán chừng phải ngủ liên tục suốt ngày đêm, ngày mai a! Ngày mai ngươi lại đến.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Tốt, ngày mai ta sẽ lại đây mang ngươi đi chơi. Chúng ta ngày mai đi Nam Sơn xem Quảng Ngọc Lan.” Dạ Khinh Nhiễm nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt mơ mơ màng màng một bước thành ba bước lung la lung lay đi vào bên trong, không rõ cái tiểu nha đầu này sao mà thích ngủ như vậy, hôm nay là một lần cầu phúc cùng lắng nghe Phật âm luận pháp nhiều năm, nhưng trong lòng hắn cũng không hăng hái lắm. Hôm nay bao nhiêu người lách vỡ đầu để tới Linh Đài Tự đi nghe pháp , nàng ngược lại, đến để ngủ. Đoán chừng toàn bộ mọi người trong Linh Đài Tự hôm nay, chỉ có mình nàng là như thế.

“Ừ, đi, ngày đi xem nhìn Quảng Ngọc Lan.” Vân Thiển Nguyệt lên tiếng.

Dạ Khinh Nhiễm thấy nàng đáp ứng, quay người sải bước hướng Đạt Ma tổ sư đường mà đi.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top